Tống Anh nói xong, Hoắc Tứ Tượng đương nhiên vẫn không tin.
Tống Anh cũng biết lời này không đủ sức thuyết phục.
Bởi vậy lại nói thêm: "Hoa hồng môn còn được gọi là hoa giả quỳnh, tương phản với hoa quỳnh, nó là loại hoa ban ngày nở, ban đêm khép kín, cho nên phải tranh thủ dời về nhà lúc hoa chưa nở, như vậy sẽ ít tổn hại đến hoa. Gia cảnh dân nữ khó khăn, phải vất vả hơn người khác một chút. Thời tiết bây giờ không có nhiều loại hoa có màu sắc rực rỡ. Trong núi không có nhiều hoa hồng môn đỏ tươi lắm, cho nên phải lén tới hái trước, nếu không, bị người khác phát hiện thì dân nữ không có phần."
Lời này thật ra lại hợp lý.
"Lúc nãy ngươi... làm gì với đám hãn phỉ kia hả?" Làm thuộc hạ, Hoắc Tứ Tượng đương nhiên phải mở miệng thay đại nhân tích chữ như vàng.
"Vô tình gặp phải thổ phỉ, sợ bọn chúng quấy nhiễu thôn dân, đành phải ngụy trang thành dáng vẻ này rồi dụ bọn chúng về hướng ngược lại... Ta chạy nhanh, thị lực tốt, lại vô cùng quen thuộc với chỗ này, cho nên... giữ chân một thời gian." Tống Anh chậm rãi trả lời.
Tóc nàng quả thực có lá cây vướng vào, trên chân cũng dính không ít bùn đất.
Hoàn toàn là thật.
"Sao một nữ tử như ngươi lại có thể chạy nhanh như vậy?" Hoắc Tứ Tượng hỏi tiếp.
Tống Anh vừa muốn mở miệng đã nghe Hoắc Triệu Uyên nói: "Có lẽ là tổ truyền."
Theo hắn biết, tổ tiên của Diên Bình Hầu, lão Hầu gia đời đầu tiên là người có sức lực vô cùng lớn, vậy nên mới có thể từ một người chân đất mà giành được tước vị.
Hoắc Tứ Tượng sửng sốt.
"Nhân lúc trời chưa sáng thì mau về nhà đi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thanh danh." Hoắc Triệu Uyên nghĩ một chút rồi nói.
Người này cũng rất đáng thương.
Một đại tiểu thư hầu phủ lại lưu lạc đến nông nỗi này.
Cũng xem như người quen, tuy đối phương chưa từng gặp hắn, nhưng... lão tổ tông Diên Bình hầu cũng là một anh hùng, hậu thế bi ai như thế, cũng không cần trách móc quá nặng nề.
"Đa tạ đại nhân." Tống Anh đột nhiên được khoan dung thì vô cùng ngạc nhiên, "Vậy... dân nữ cáo lui?"
Người này tuy rằng tuấn tú, nhưng cũng cao lớn, thô kệch, lạnh lùng như băng, không ngờ còn là hán tử tinh tế như thế?
Cũng không biết giữ chức quan gì.
"Khoan đã." Hoắc Triệu Uyên lại mở miệng, cuối cùng s.ờ so.ạng bên hông một chút, lấy ra 2 lượng bạc, "Đây là tiền thưởng vì đã lập công. Ngươi giữ chân bọn chúng lâu như vậy đã giúp ta tiết kiệm không ít sức lực."
2 lượng bạc tiền thưởng?
"..." Tống Anh có hơi sững sờ.
2 lượng, không ít.
Không phải nàng không biết đủ, nhưng mà... có phải hơi keo kiệt quá không? Làm một đại nhân, tốt xấu gì cũng phải thưởng 10 lượng chứ?
Đương nhiên có thưởng đã không tệ, chỉ là nàng tò mò, có phải người này chưa từng được chia tí gì không? Nếu không sao lại sống như vậy chứ?
Hơn nữa... lúc lấy ra 2 lượng bạc này hắn cũng rất tốn công, nàng hoàn toàn có đủ lý do để nghi ngờ vị đại nhân này chỉ mang theo bấy nhiêu bạc trong người!
Trong nháy mắt, Tống Anh vẫn để lộ ánh mắt kỳ quái.
Hoắc Triệu Uyên có hơi mất tự nhiên: "Phải làm người thực tế, chớ có nghĩ mấy chuyện vẩn vơ."
Đừng tưởng rằng hắn không biết Tống tiểu thư này đang chê ít.
"Không có nghĩ mấy chuyện vẩn vơ! Nhà dân thường như chúng ta một năm cũng chỉ tích cóp được 7 đến 8 lượng chi phí, 2 lượng này của đại nhân đã là đại ân với dân nữ rồi!" Không có chuyện đó đâu...
Nhưng bây giờ phải nịnh nọt một chút.
Ánh mắt Hoắc Triệu Uyên hơi thay đổi.
Nghèo như vậy sao?
Một năm chỉ tích cóp được 7 đến 8 lượng?
Nghĩ đến lúc còn là đại tiểu thư ở hầu phủ, e rằng một chén tổ yến còn đắt hơn như vậy nhỉ?
Đáng thương hơn hắn nghĩ nhiều.
Thôi.
"Tứ Tượng." Hoắc Triệu Uyên nói.
"Có thuộc hạ." Hoắc Tứ Tượng lập tức đáp lời.
"Có mang bạc không?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
"..." Hoắc Tứ Tượng hơi sửng sốt, không kịp phản ứng lại, "Bạc? Có, có mang theo?"
"Có bao nhiêu đều cho nàng hết đi." Hoắc Triệu Uyên mở miệng, "Để hãn phỉ bỏ trốn quấy nhiễu đến bá tánh chính là lỗi của ta, nên cấp chút phí an ủi mới phải."