Mặc dù đang trong màn đêm tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt của ngọn đuốc, nhưng Tống Anh vẫn có thể nhận vị đại nhân này đang nói rất nghiêm túc.
Rất có mị lực.
Đương nhiên, Tống Anh cũng chỉ cảm thán trong lòng một câu mà thôi.
Dù sao cũng không có nhiều đại nhân chủ động xuất tiền túi cho bá tánh đáng thương như vị này.
"Dân nữ cũng không bị dọa sợ, không cần phải cấp phí an ủi này đâu. Sao có thể đòi tiền của đại nhân chứ?" Tống Anh lập tức từ chối.
Nàng là người có tiết tháo, người tốt không thể đòi bạc.
Cho dù chỉ có 2 lượng cũng cảm thấy cầm phỏng tay, huống chi đại nhân này trông keo kiệt như vậy, nhất định là thanh quan không chấm mút được tí gì, bản thân còn phải sống ngày tháng khó khăn, túng thiếu đấy...
Nghĩ như vậy, Tống Anh càng khẳng định.
Đại nhân này chắc chắn rất nghèo.
Ở trên núi nhìn thấy kẻ khả nghi như nàng, nghe nàng kể khổ mấy câu đã đưa bạc, vậy ngày thường nhìn thấy những bá tánh khác thì thế nào? Tất nhiên là bạc rải đầy đất, mặc người khác nhặt, vô cùng xứng danh người hiền lành!
"Dũng khí của ngươi rất đáng khen, vì sự an toàn của bá tánh dưới chân núi mà dám xả thân cầm chân hãn phỉ, sao bản quan có thể không thưởng được? Ngươi cứ nhận lấy đi." Hoắc Triệu Uyên đơn giản nói một câu.
"Đại nhân, thuộc hạ cũng không mang bao nhiêu bạc, chỉ có 5 lượng..." Hoắc Tứ Tượng lên tiếng.
Ra ngoài làm nhiệm vụ sao có thể mang nhiều tài sản chứ?
Lỡ như bị kẻ địch gi.ết ch.ết, vậy chẳng phải để người khác được hời sao?
Hoắc Triệu Uyên khẽ nhíu mày.
5 lượng vẫn hơi ít.
Tống Anh cũng hơi áy náy vì lúc bản thân nhận được 2 lượng bạc đã biểu lộ quá rõ ràng, nhất định đã khiến vị đại lão gia thanh quan này thương tâm. Vì vậy, giờ phút này, nàng tuyệt đối không thể giống lúc nãy nữa!
Cho nên ngay sau đó, Tống Anh đã biểu diễn kỹ thuật diễn cấp cao, hai mắt nhìn chằm chằm số bạc kia, nghiễm nhiên là dáng vẻ... "Ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ!"
Người ta đã muốn cho mà nàng lại không nhận... thì có hơi ra vẻ nhỉ?
Cứ cầm đi, cùng lắm thì sau khi trở về quyên góp cho cô nhi trong thôn mua quần áo.
Tuy thôn Hạnh Hoa rất yên bình, cũng giàu có và đông đúc hơn các thôn khác một chút, nhưng thật ra vẫn nghèo hơn trong thành. Trong thôn có mấy đứa bé không cha không nương, dù sao thời đại này rất dễ gặp chuyện ngoài ý muốn, lên núi có thể bị ngã chết, ngay cả một trận cảm lạnh cũng có thể khiến người ta đi đời nhà ma...
Giờ phút này, Tống Anh biểu hiện thái độ rất rõ ràng.
Nhưng nàng không biết Hoắc Triệu Uyên biết rõ thân phận của nàng.
Giờ phút này thấy nàng "kích động" với 5 lượng bạc như thế, hai chữ "đáng thương" trong lòng lại càng lớn hơn, lúc này như khắc thẳng lên trán Tống Anh.
Liếc mắt nhìn nàng một cái, cảm thấy cô nương này thật thảm.
"Trở về sống cho tốt, nếu có vấn đề gì thì đến huyện nha nói một tiếng. Ta họ Hoắc, ngươi báo họ của ta ra sẽ có người làm chủ cho ngươi." Hoắc Triệu Uyên nói thêm.
Dứt lời, dẫn toàn bộ đội ngũ đã dọn sạch thi thể rời đi.
Tống Anh nhìn bóng dáng của nhóm người kia, không khỏi thổn thức.
Vị đại nhân này chắc chắn là thánh phụ đúng chuẩn!
Cũng phải thôi, trong thế giới này, quan lại đều là người đọc sách thánh hiền, được học lễ nghĩa liêm sỉ mà lớn lên, lòng chứa núi sống, đương nhiên vô cùng bao dung.
Tống Anh cũng không dám ở lại trên núi lâu, nhân lúc trời còn chưa sáng, vội vàng về nhà.
Đưa nhân bánh ú đến Tống gia rồi ngủ bù một canh giờ, tỉnh lại thì ăn qua loa một chút, sau đó mang bạc đi quyên, còn góp thêm 3 lượng của riêng mình.
"Quyên tiền? Nha đầu, cuộc sống của ngươi vẫn còn túng thiếu đấy, nên tiết kiệm một chút thì hơn. Tuy nói ngươi có tấm lòng này khiến ta rất vui mừng, nhưng làm người vẫn phải chăm sóc tốt cho mình trước, sau đó mới đi lo cho người khác." Tống lý chính cũng thấy bàng hoàng.
10 lượng bạc cũng không ít.
Tuy rằng ít hơn số tiền Hoắc Nhung đưa về rất nhiều, nhưng nông hộ bình thường như bọn họ ngay cả lúc cưới thê cũng không dùng nhiều bạc như vậy đâu!
Tống Anh không phải đơn thuần tốt bụng mà là nghĩ tới một chuyện.