Nhân sâm tinh từng nói con người cũng có thể thành tiên, chỉ là muốn phi thăng thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, trừ phi tích lũy nhiều đời, đúng lúc công đức viên mãn...
Ngoài ra, nhân sâm tinh cũng nói rằng, tuy trên người nàng có ánh sáng công đức nhưng không nhiều lắm, chỉ ở giá trị bình thường, đừng nghĩ đến việc cầu đạo phi thăng.
Nhưng nếu đã có thể thành tiên thì sao không thể phấn đấu một phen chứ?
Cho dù kiếp này không thể thì kiếp sau? Kiếp sau nữa?
Đương nhiên, cho dù không thành tiên được, có lẽ công đức này còn có thể trợ giúp lúc đầu thai đấy, kiếp này hành thiện tích đức, xuất thân kiếp sau cũng sẽ tốt hơn một chút, lúc làm việc thiện cũng yên lòng hơn một chút.
Dù sao nàng cũng kiếm được không ít bạc từ việc bán bánh ú, trong số 10 lượng bạc này, hơn phân nửa là người khác đưa, nàng chỉ bỏ ra 3 lượng, vừa có thể mua danh tiếng tốt, vừa có thể tích cóp công đức, quá tốt luôn đấy chứ?!
Vì thế, Tống Anh tỏ vẻ chính nghĩa: "Lý chính gia gia, ta đã giữ lại đủ tiền mua đất rồi, đây chỉ là chút tâm ý mà thôi."
Lý chính cũng sẽ không cố chấp từ chối bạc.
"Nếu ngươi đã khăng khăng như thế, vậy ta sẽ nhận lấy. Ngươi yên tâm, chi tiêu hàng năm trong thôn đều được ghi vào sổ sách, việc ngươi quyên tiền chắc chắn ta sẽ nhớ kỹ. Nếu ngươi muốn biết tiền được dùng vào mục đích gì thì sau này cũng có thể mượn sổ sách để xem." Tống lý chính nói.
Đây chính là điểm tốt của lý chính.
Nhưng lý chính vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng người ầm ĩ.
"Lý chính đại nhân, mau làm chủ cho bọn ta!"
Tống lý chính nhíu mày: "Hồ nháo! Cũng không biết là bà nương nhà ai không có quy củ, gào thét lớn tiếng như vậy! Nếu bị người có lòng nghe được còn tưởng rằng ta độc đoán, chuyên quyền!"
Triều Đại Định của bọn họ quy định chỉ có chức quan có phẩm cấp mới được gọi là đại nhân.
Nếu một lý chính nhỏ bé tự xưng là "đại nhân", người khác chắc chắn cho rằng ông là loại người tự cho là đúng, hống hách, ngang ngược.
"Lý chính gia gia, người ra ngoài xem thử đi, ta ở đây nói chuyện với Tống nãi nãi một lát." Tống Anh nhận ra giọng nói bên ngoài là của Lưu thị.
Cho nên nàng muốn nghe thử xem đối phương muốn nói gì, không vội rời đi.
Thê tử của lý chính là người hiền lành, cũng vô cùng thích nàng, đương nhiên đồng ý cho nàng ở lại một lát.
Lý chính mang vẻ mặt nghiêm túc bước ra ngoài.
Lưu thị một đường khóc lóc đi tới đây, đằng sau có rất nhiều người đi theo.
Lúc này tất cả đều tập trung trong sân nhà lý chính.
"Lý chính đại nhân..."
"Câm miệng! Đại nhân là thứ có thể tùy tiện gọi sao?!" Lý chính lập tức quát một tiếng.
Lưu thị sợ tới mức nấc một cái, lập tức phản ứng lại, vội vàng sửa miệng: "Lý chính lão gia... Người phải làm chủ cho ta..."
"Xảy ra chuyện gì?" Lý chính nhíu mày hỏi.
"Ta... Ta thật sự không có mặt mũi gặp người khác!" Lưu thị bụm mặt òa khóc, "Nếu người không làm chủ cho ta, ta sẽ đập đầu chết quách đi!"
Tống lý chính vừa nghe thấy lời này thì cảm thấy bực bội tột cùng. Ông đã mở miệng hỏi đối phương có chuyện gì, nhưng đối phương lại không nói, còn giả vờ đáng thương để ép ông, đúng là…
Ai, thôi, nữ nhân trong thôn cũng không được đi học, hành động như phụ nhân đanh đá cũng không có gì kỳ lạ.
"Nếu ngươi muốn chết ta cũng không ngăn cản. Bên kia có tảng đá đấy, ngươi cứ đâm đầu vào đó là được. Nhưng nếu ngươi muốn ta làm chủ cho ngươi thì phải mở miệng nói cho rõ ràng. Nếu không, làm sao ta biết ngươi có ấm ức gì, làm sao mà phân xử? Chẳng lẽ phải bắt hết tất cả người trong thôn đến đây, đánh từng người một cho ngươi hết giận?" Lý chính nghiêm túc nói.
"Là Tống Nhị Nha trời đánh đó! Nàng câu dẫn trượng phu ta cả đêm chưa về!!" Lưu thị dùng hết sức gào lên.
Lời này vừa được nói ra, bốn bề đều tĩnh lặng.
Mọi người đều choáng váng nhìn Lưu thị.
Lời này nực cười quá rồi đấy?!
Tống Anh là ai? Chính là người đã suýt đính hôn với Lý Tiến Bảo? Nói trắng ra là, người ta là vãn bối, sao có thể dụ dỗ Lý Tam chứ?!