Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 133

Đại Diêu thị hoàn toàn không ngờ đại nhi tử lại có thành kiến với Tống Anh lớn như vậy.

Tuy đôi khi bà ta cũng cảm thấy Nhị Nha làm việc quá mức nghiêm cẩn, lại có mấy phần hơi hung hãn, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì bà ta không thích Nguyễn thị, cho nên cũng không quá thích Nhị Nha.

Nhưng không nhắc tới Nguyễn thị thì Nhị Nha không hề có tật xấu nào.

Ít nhất từ lúc về nhà đến nay, không hề náo loạn, thậm chí còn thuê bà ta làm việc và trả tiền công.

Dẫu sao thì nàng cũng là đứa bé mà bà ta nhìn lớn lên. Năm đó lão gia tử vốn giao nàng cho Đại phòng nuôi, nhưng bởi vì Đại phòng của bà ta đã có một cô nương rồi cho nên mới giao cho Nhị phòng.

Tống Anh chẳng qua chỉ ra ngoài hai năm mà thôi, sao có thể bởi vì chuyện này mà vứt bỏ nàng? Chỉ cần phân gia, gả cho người khác là được rồi.

Lúc trước Đạt ca nhi hồ nháo, bà ta đã răn dạy vài câu, cũng nghe Đạt ca nhi nói nó bị Lý Tiến Bảo xấu xa kia xúi giục. Đạt ca nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, phải dạy dỗ cẩn thận, gần đây thấy Đạt ca nhi đã ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không lêu lổng với Lý Tiến Bảo nữa. Không ngờ đại nhi tử lại nói ra loại lời này.

Tống Hiển chán ghét nhất đó là việc người khác đề cập đến chuyện này.

"Nương, ta là trưởng tôn Đại phòng, lúc trước chưa phân gia, bạc kia là cho a gia, sau đó a gia cho ta thì chính là của ta, có liên quan gì đến Tống Anh?! Hơn nữa, Tống gia nuôi nàng lớn như vậy, không hề nợ nàng!" Tống Hiển nói xong, đóng sầm cửa quay về phòng ngủ.

Đại Diêu thị sợ hết hồn.

Sau đó sắc mặt cũng xám xịt, không rõ cảm xúc trong lòng là gì.

Lời này của nhi tử... cũng chỉ có thể tự lừa bản thân, những người khác... người ta đều cảm thấy là Tống Anh cho mà?

Hơn nữa, quả thực là vậy mà!

"Tiểu tử khốn nạn này! Con lớn không nghe lời nương!" Đại Diêu thị hừ hừ hai tiếng, cũng có chút bất mãn với Bùi thị.

Nếu không phải vì cưới Bùi thị thì đã không tiêu nhiều bạc như vậy, hơn nữa bây giờ sau khi thành thân, nhi tử cả ngày không về nhà, hắn ta suy nghĩ lệch lạc chính là nhi tức không tốt.

Đại Diêu thị hơi chột dạ, lúc trở về viện gói bánh ú, ánh mắt nhìn Nguyễn thị cũng hơi né tránh.

"Đại tẩu, đệ muội, hôm nay đa tạ các ngươi lên tiếng thay A Anh. Đều do người làm nương là ta vô dụng, mồm miệng không bằng Lưu thị điêu ngoa kia..." Nguyễn thị vô cùng đáng thương.

"Ôi, nói gì đấy, chúng ta là người một nhà, không giúp nàng thì giúp ai!" Đại Diêu thị cũng không nhíu mày, tỏ vẻ mặt ghét bỏ như mọi ngày.

Nguyễn thị vừa nghe vậy thì thụ sủng nhược kinh*.

* Thụ sủng nhược kinh: đột nhiên được ưu ái nên đâm ra lo sợ

Bà thích khóc, nhưng không phải người nhu nhược, lúc này thật sự cảm thấy hôm nay Đại Diêu thị đã uống lộn thuốc...

Đương nhiên chuyện uống lộn thuốc này rất tốt! Thế nhưng đột nhiên trở nên dịu dàng như thế…  

Ở Tống gia, ai nấy đều có tâm tư riêng, còn người trong thôn đang chia nhau đi tìm người khắp nơi.

Bởi vì nhiều người cho nên rất nhanh đã tìm hết mọi ngóc ngách trong thôn, thậm chí còn lội xuống sông suối tìm thật kỹ nhưng cũng không tìm thấy ai.

Còn nhà của Tống Anh, để tránh có người nói ra nói vào, có hai, ba bà tử cùng nàng đi vào xem.

Trong nhà sạch sẽ, ngay cả Hoắc Lâm cũng không có ở đây, lúc này nó còn đang ở ngoài ruộng chăn vịt đấy.

Còn về dấu vết của nam nhân, không hề có bất cứ dấu vết nào.

Lập tức càng chứng minh Tống Anh trong sạch.

Lưu thị đương nhiên vẫn không tin, đào bới đống củi trong sân nhà Tống Anh mấy lần, thật sự không tìm được người mới xám xịt đi theo thôn dân lên núi.

Trong thôn không có, vậy chỉ có thể lên núi tìm nữa thôi.

Men theo con đường bình thường mọi người hay đi, đi sâu vào trong từng chút một.

Tốc độ tìm kiếm trên núi chắc chắn không thể nào nhanh được, hết một ngày vẫn không tìm thấy người.

Ngày hôm sau vẫn chưa tìm được.

Tâm trạng Lưu thị ngày càng trĩu nặng, ánh mắt nhìn Tống Anh từ oán hận biến thành hoảng hốt, cả ngày suy nghĩ lung tung.

Lý Tiến Bảo làm nhi tử đương nhiên không thể trốn mãi trong nhà không xuất hiện, vì thanh danh của mình, hắn ta cũng theo mọi người vào núi tìm.

Bình Luận (0)
Comment