Lời của Ly Chính vừa nói ra, Lưu thị trợn mắt trắng, xém chút ngất xỉu.
"Mười lượng? Sao không đi cướp luôn đi?!" Lưu thị phẫn nộ hét lớn.
"Lưu tam thẩm, không phải ngươi rất tự tin nói ta làm sai sao? Nếu ta thật sự làm ra loại chuyện buồn nôn khiến trời tru đất diệt kia, không cần ngươi phải nói, ta lập tức tự đào hố chôn mình! Nếu ngay cả chút hình phạt nho nhỏ này mà ngươi cũng không dám nhận, liền chứng minh được ngươi đang chột dạ, hơn nữa không phải vô tình mà là cố tình làm như vậy, loại tâm tư ác độc như thế, làm sao có thể tha thứ? Đánh chết ngươi cũng là việc nên làm!" Tống Anh lạnh lùng nói.
"Điệt nữ của ta nói đúng!" Tống Mãn Sơn cười trộm một cái: "Nếu như bây giờ ngươi không phục, vậy thì cũng được, công việc của ta cũng có nhiều thời gian nghỉ ngơi, sau này sẽ thường trở về thôn, cùng nhi tử nhà ngươi tâm sự thật nhiều….."
Lưu thị run cầm cập.
Tống Mãn Sơn là một người không có giới hạn, trước khi đi làm áp quan chính là một kẻ hay giày vò người khác, ức hiếp hài tử, đánh nhau mắng người, có chuyện gì là chưa làm qua?
Nhi tử của bà ta trắng trẻo sạch sẽ, thân thể yếu đuối, nếu như Tống Mãn Sơn cả ngày đi đe dọa nó, vậy thì làm sao mà nó chịu được?
Lưu thị nghĩ ngợi một lát.
Hôm qua trượng phu xác thực có nói là đi trộm đồ của Tống Anh….
Cứ coi như là không có gì với Tống Anh, vậy thì trong tay khẳng định cũng có đồ vật của nhà Tống Anh.
Chỉ cần tìm được người, chỉ cần lấy đồ ra xem thử, nói là của Tống Anh cho, như vậy tự nhiên Tống Anh sẽ hết đường chối cãi.
Hơn nữa, bây giờ không đáp ứng cũng không được.
Cho nên Lưu thị chỉ có thể gật đầu.
Không bao lâu sau, Lý chính đã chỉ huy toàn thôn đi ra ngoài tìm kiếm.
Có người mất tích, đây chính là chuyện lớn, dù sao thôn Hạnh Hoa của bọn họ cũng gần núi, trước đây cũng từng có trường hợp một gia đình trong thôn có hài tử bị dã thú tha đi mất, bắt buộc phải điều tra thật nghiêm, nếu như là dã thú làm, vậy thì sẽ phải thành lập đội ngũ đánh dã thú, giải quyết hậu hoạn.
Ít nhất mỗi nhà sẽ có một nam đinh tham gia, đương nhiên, nếu như không có nam nhân hoặc là chỉ có một người thì không cần, để khỏi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Thôn Hạnh Hoa là thôn lớn, trong thôn có gần hai trăm hộ.
Người tập hợp được cũng không ít.
Bên phía Tống gia, bốn huynh đệ đều xuất mã, sau khi Đại Diêu thị về nhà, nhìn nhi tử của mình, thuận miệng nói: "Hiển ca nhi, ngươi cũng đi xem thử đi, nhiều thêm một người không chừng sẽ tìm được người sớm hơn, xem thử Lưu thị đó hết đường chối cãi."
Tống Hiển bật cười một tiếng.
"Nhị muội làm ra loại chuyện không thể gặp người này, vậy mà vẫn còn muốn ồn ào để cả thôn đều biết à?" Tống Hiển nói.
Đại Diêu thị ngừng một lát, sau đó quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi đang ăn nói hàm hồ cái gì? Tính tình của Nhị Nha không phải là tốt, nhưng làm sao có thể làm loạn cùng Lý Tam được? Khẳng định là Lưu thị đang đổ oan cho nàng!?"
Đại Diêu thị thở dài một hơi: "Ngươi vẫn còn trách nha đầu đó tối qua hại ngươi và cha ngươi quỳ gối trong sân sao? Nhi tử à, loại chuyện này…. kỳ thật chuyện nhà chúng ta làm cũng không đúng, ngươi là nam hài tử, quỳ một đêm thì quỳ một đêm, cũng không phải là chuyện lớn, nếu như ngươi không cam tâm, lần sau bắt được điểm yếu của nha đầu chết tiệt đó, sau đó cáo trạng thật ầm ĩ, để a gia của ngươi đánh nàng ta là được rồi, nhưng chuyện lần này liên quan đến mạng người, tuyệt đối không thể đùa giỡn được."
"Ngươi không quan tâm đến nhị nha, nhưng còn phải nghĩ đến muội muội ngươi, Đại Nha nhà chúng ta vừa mới gả đi chưa được một năm, căn cơ còn chưa vững, nếu như trong nhà truyền ra loại chuyện này, nhà chồng của nàng ở bên đó khẳng định sẽ châm biếm nàng." Đại Diêu thị lại nói.
Tống Hiển có chút mất kiên nhẫn.
"Tống Anh lại không phải nhà chúng ta thân sinh, chuyện nàng làm cùng nhà chúng ta có quan hệ gì chứ?! Nương, muốn đi thì người đi đi, đêm qua cả đêm con không được ngủ, mệt chết đi được." Tống Hiển nói.
Đại Diêu thị vừa nghe, cả người có chút ngơ ngác.
Ngay sau đó liền đưa tay nhéo cánh tay Tống Hiển: "Hài tử nhà ngươi đã lớn thế này rồi, sao còn không hiểu chuyện như vây? Nhị Nha chính là người của Tống gia chúng ta, phân gia thì phân gia, nhưng nha đầu này là người nhà chúng ta phải nhận! Mặc dù nương cũng không muốn nhắc đến, nhưng tiền ngươi xây nhà, cưới tức phụ cũng đều là của nàng, nếu như nhà chúng ta trở mặt không nhận người, không phải bị người ta đâm cột sống ư?!"