Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 131

Thời điểm biết được Tống Anh bị oan, Nguyễn thị suýt nữa thì mắng chửi người, lúc đó chỉ hận không thể cắn đứt cổ của Lưu thị, hận không thể xả hết những lời lẽ ác độc nhất trên thế gian trên người Lưu thị, nhưng mà trên đoạn đường chạy tới đây, những lời đã chuẩn bị như bị đánh rơi hết ở trên đường mất một nửa, những lời có thể nhớ lại không còn được hai câu, chỉ còn lại ánh mắt ướt đẫm

May mắn thay, tài ăn nói của các chị em dâu tốt hơn bà ấy nhiều!

Đương nhiên, Đại Diêu thị và Tiêu thị cũng không hoàn toàn nhiệt tình như thế.

Bởi vì……

Hai người bọn họ đều có nữ nhi.

Sau khi Tống Đại Nha gả ra ngoài, bây giờ Tam Nha tuổi còn nhỏ, mới chỉ có tám tuổi mà thôi, nhưng cho dù là như vậy, nếu như Tống Anh bị truyền ra lời nào không tốt, vậy thì hai người các nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Bọn họ đều là những người làm mẹ, sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhi nhà mình vô duyên vô cớ bị liên lụy được.

Cho nên nhất định phải thay Tống Anh làm chủ.

Chưa nói đến chuyện Tống Anh không thể làm ra chuyện này, cho dù thật sự là do nàng làm, cũng phải nói đen thành trắng, giảm sự ảnh hưởng xuống tới mức thấp nhất!

"Các ngươi chính là ỷ vào nhiều người ức hiếp ta! Nam nhân của ta tới giờ còn chưa tìm thấy kia kìa!" Lưu thị phẫn nộ nói.

"Nam nhân của ngươi ư? Lý Tam vốn dĩ là kẻ lang thang, gần đây lại thích đi lang thang khắp núi, nói không chừng là đã chết dí ở hang núi nào rồi cũng nên." Đại Diêu thị châm chọc nguyền rủa nói.

Tống Anh ánh mắt lóe lên.

Miệng lưỡi của Đại bá nương này được khai quang rồi.

"Đúng đúng đúng, sau vụ xuân, người trong thôn chúng ta đều nhìn thấy nam nhân của ngươi không làm chính sự, cả ngày giả thần giả quỷ như người bị trúng tà, nói không chừng là do ngươi thấy nam nhân của ngươi quá vô dụng, nhất thời tức giận rồi đánh chết hắn, nhìn thấy điệt nữ nhà ta kiếm tiền liền sinh lòng ghen tị, cố tình hất chậu nước bẩn này lên người nàng." Tiêu thị vừa đảo mắt vừa lẩm bẩm, cũng bắt đầu toét miệng cười.

Tống Anh yên lặng giơ ngón cái.

"Ta nghe nói Lý Tam bỏ bọ trĩ vào trong ruộng của điệt nữ nhà ta?" Tống Mãn Sơn mở miệng rồi: "Nếu đã như vậy thì phải tìm cho ra được hắn ta."

"Côn trùng có hại như vậy, mọi người tránh còn không kịp, vậy mà bây giờ còn có người ngu ngốc sử dụng cách này để hại người, nếu như năm nay thôn chúng ta thu hoạch không được nhiều, vậy thì khẳng định là do lỗi của Lý Tam! Lưu thị, nhà ngươi có còn bạc không? Bắt buộc phải đền tiền." Tống Mãn Sơn lại nói.  

Lưu thị vừa nghe xong liền đần mặt.

"Là nàng ta không cần mặt mũi đi câu dẫn nam nhân của ta, dựa vào đâu bắt ta đền tiền?" Lưu thị sụp đổ nói.

"Ngươi có chứng cứ không? Mọi người cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe…. có câu nói rất hay, bắt kẻ thông dâm phải bắt cả đôi, nhị điệt nữ của ta đang đứng đàng hoàng ở đây, nam nhân của ngươi chết ở đâu rồi? Không có bằng chứng mà nói nhăng nói cuội chính là muốn ăn đòn! Chuyện ngươi tố cáo là không có chứng cứ, nhưng việc bọ trĩ thì chúng ta lại có đây, lúc trước không phải rất nhiều người đều nhìn thấy sao? Cho nên, trước tiên hãy lấy bằng chứng ra đây!" Tống Mãn Sơn một mặt tùy ý nói.

Tống Kim Sơn gật gật đầu.

Tứ đệ nói có lý.

Lý chính thở dài một hơi.

"Nhị Nha mới sáng sớm đã đến chỗ ta đóng góp mười lượng bạc, nói là kiếm được chút tiền, muốn học hỏi nam nhân của nàng làm chút chuyện tốt cho thôn, nếu là đêm qua lăn lộn với hắn ta, nhìn thấy Lý chính ta đây chắc chắn sẽ chột dạ, làm sao dám chủ động tới tìm ta? Hơn nữa bây giờ trong thôn không có ai có thể chứng minh lời nói của Lưu thị, cho nên bất kỳ ai cũng không được nói lung tung!"

"Ngoài ra…. Lý Tam mất tích, toàn bộ tráng sĩ trong thôn đều phải ra mặt, mang theo đuốc lửa, tìm kiếm khắp nơi." Lý chính nói.

"Lý chính gia gia, nếu như chỗ tìm thấy hắn không liên quan tới ta thì sao? Lưu thị xử lý như thế nào? Sự thanh bạch của nữ tử làm sao kham nổi mạng người chứ? Nếu như ta ngượng ngùng không dám phản bác, bây giờ chẳng phải là bị ép buộc đi tìm cái chết rồi sao?" Tống Anh nói. 

Nguyễn thị kéo lấy Tống Anh, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm Lưu thị.

"Nếu như chứng minh được ngươi bị oan, tự nhiên là sẽ phải trừng phạt Lưu thị." Lí Chính nghĩ ngợi một lát bèn nói: "Nếu như Lưu thị hồ ngôn loạn ngữ, liền đánh bốn mươi đại bản, phạt mười lượng bạc."

Bình Luận (0)
Comment