Những người khác đều bị Tống Anh dọa sợ, chờ đến khi bọn họ tiến lên can ngăn thì Lưu thị đã bị đẩy ngã xuống đất, thịt trên người bị ngắt véo vô số lần, bà ta liên tục gào thét kêu đau.
"Nhị Nha, bọn ta đều tin ngươi! Ngươi đừng nghĩ không thông! Nếu đánh chết thì phải làm sao!"
"Tống lý chính nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, mau đứng lên, mau đứng lên đi! Nếu thật sự khiến Lưu thị bị thương, không chừng bà ta sẽ vòi tiền ngươi đấy!"
"Nhị Nha..."
Cả đám người luống cuống tay chân kéo Tống Anh ra.
Tống Anh cũng không phản kháng, chỉ là lúc bị kéo ra thì đưa chân đạp Lưu thị hai cái.
Chỉ trong nháy mắt, Lưu thị trở nên vô cùng chật vật.
Tóc tai xõa xượi như quỷ, máu mũi giàn giụa, trông chẳng ra làm sao.
Nước mắt và máu mũi trộn lẫn vào nhau, tèm lem khắp mặt, tay run rẩy giơ lên chỉ vào Tống Anh mà khóc lóc mắng chửi: "Tiểu yêu tinh trời đánh, có còn thiên lý nữa hay không! Ta đúng là mệnh khổ mà! Tống Nhị Nha nàng đáng tuổi con ta vậy mà lại câu dẫn nam nhân của ta. Mấy người các ngươi đều đứng về phía tiểu yêu tinh này, đều bị nàng mê hoặc hết rồi!"
Sắc mặt Tống Anh lạnh lùng, trông như muốn nhào lên đánh nhau lần nữa: "Nam nhân của ta, Hoắc Nhung, là đại thiện nhân nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới. Cho dù hắn đi trước một bước thì cũng vẫn là một hán tử uy vũ, tuấn tú. Ta ngưỡng mộ phẩm tính của hắn, yêu thích tướng mạo của hắn, nguyện thủ hắn cả đời. Lý Tam nhà ngươi thì có cái gì! Chẳng qua chỉ là một tên thất nghiệp lang thang, bản tính vô lại, ngang ngược vô lý, tứ chi như phế nhân, dung mạo giống chó hoang, sao có thể so sánh với vong phu của ta! Ngươi ngậm máu phun người, miệng toàn là cứt thối, vũ nhục sự trong sạch của ta là muốn chọc giận vong phu của ta sao? Không sợ nửa đêm quỷ môn mở ra, vong phu của ta tới cửa tìm ngươi tính sổ hả!?"
Không phải chỉ là so tài ăn nói thôi sao! Tống Anh nàng sợ ai chứ?!
Nhắc tới Hoắc Nhung, những người xung quanh đều rùng mình.
Đó chính là đại thiện nhân!
Tuy Tống Anh và Hoắc Nhung không có phu thê chi thực*, nhưng hiện giờ người ta quả thực là quả phụ của Hoắc Nhung, còn nuôi con nối dõi cho Hoắc Nhung để Hoắc Nhung có người kế nghiệp đấy!
* Phu thê chi thực: chỉ việc quan hệ vợ chồng
Bạc của Hoắc Nhung đều dùng cho mọi người, ai lại không nhớ hắn tốt?!
Hơn nữa lời Tống Anh nói cũng không sai.
Cho dù Hoắc Nhung là người chết thì vẫn tốt hơn Lý Tam nhiều.
Lý Tam...
Cũng chỉ khá hơn Bao vô lại cả ngày lang thang, không làm được chuyện gì tốt trong thôn chút xíu xiu mà thôi!
Nếu trước đó còn có nghi ngờ thì bây giờ gần như tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này là Lưu thị làm bậy.
Mọi người đang định lên tiếng thay Tống Anh ngoài cửa nhà lý chính đột nhiên có thêm một đống người lao vào đây. Mọi người quay đầu nhìn, trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi.
Chỉ thấy người Tống gia tới.
"Làm gì đấy!? Bắt nạt chất nữ ta nhà chồng không có ai đúng không?! Nàng không có nhà chồng nhưng vẫn có nhà mẹ đẻ đấy!" Tống Mãn Sơn đi sau lão gia tử nhưng ồn ào trước một câu.
Tất cả đều tự động nhường ra một lối để Tống lão gia tử đi vào.
Lưu thị vừa thấy người tới thì cũng hoảng sợ.
Lão gia tử vừa vào cửa, lạnh lùng liếc nhìn Lưu thị một cái rồi nói với lý chính: "Nhị Nha đầu nhà ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện bại hoại gia phong này! Chuyện hôm nay Lưu thị nhất định phải cho nàng một công đạo!"
"Đúng vậy! Nhị chất nữ này của ta chính là người từng thấy việc đời. Lý Tam là thứ gì chứ, đồ cứt chó không bằng cầm thú! Nhị Nha đầu cho dù có bị mù mắt thì cũng sẽ không xem trọng hắn! Nếu ai còn dám nói bậy bạ, cẩn thận lão nương dùng dao băm nát hắn!" Tiêu thị sắp tức chết rồi.
"Đúng! Đồ vô lương tâm Lưu thị nhà ngươi có thể có ngày lành như hôm nay chẳng lẽ không nhờ có Hoắc Nhung sao?! Bây giờ hắn không còn nữa, ngươi lại đi bắt nạt bà nương hắn, ta thấy ngươi chính đồ ăn cháo đá bát! Cả nhà ngươi đều không ra gì!" Đại Diêu thị cũng giận dữ nói.
Tiểu Diêu thị lập tức hùa theo, nhưng dù sao cũng vẫn còn trẻ, Tống Mãn Sơn lại ở trước mắt, cho nên không dám náo loạn ồn ào làm tổn hại hình tượng dịu dàng của mình trong lòng trượng phu.
Trong lòng Nguyễn thị rất cảm động.