Tống Anh vừa lên tiếng, Lưu thị lập tức sửng sốt.
Sao nha đầu chết tiệt kia lại ở đây?
Buổi sáng bà ta cũng có nhìn thấy Tống Anh ra ngoài, lúc ấy còn tưởng rằng Tống Anh về nhà mẹ đẻ. Nhưng bà ta biết nam nhân nhà mình là đồ lười biếng, bình thường ở nhà đến lúc mặt trời lên cao vẫn không chịu rời giường, ở chỗ Tống Anh chắc chắn cũng như vậy.
Lưu thị cảm thấy hơi mâu thuẫn.
Sao Tống Anh lại tự tin như vậy? Không phải nàng nên chột dạ sao?
"Lý chính gia gia, Tống Anh ta làm người đường đường chính chính, hôm nay Lưu thị vũ nhục ta như thế, ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn! Còn phải xin lý chính gia gia làm chủ cho ta!" Tống Anh nói.
Lý chính thấy nàng tự tin như thế, đương nhiên là tin nàng.
Một tiểu cô nương dựa vào chính mình kiếm được không ít bạc, thậm chí còn biết chiếu cố trưởng bối nhà mẹ đẻ, lại quyên tiền cho thôn, có thể thấy là người tâm tính chính trực, lương thiện. Tiểu cô nương như vậy, cho dù đã bị huỷ dung, sao có thể nhìn trúng Lý Tam chứ?
Lý Tam kia trước giờ là kẻ chơi bời lêu lổng, ngay cả nữ nhân ba mươi, năm mươi tuổi cũng xem thường hắn ta, càng đừng nói tới tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi như Tống Anh.
"Lý chính lão gia, nếu trong nhà nàng không có... Không chừng bọn họ tằng tịu với nhau bên ngoài đấy?" Lưu thị vội vàng nói.
Tống Anh cười nhạo một tiếng.
"Chư vị tương thân, các vị là người nhìn Tống Anh ta lớn lên, ta là người thế nào, mọi người đều biết rõ. Còn về Lưu thị... Lời nói của bà ta toàn là lỗ hổng!"
"Bà ta nói trượng phu của bà ta nửa đêm đi tìm ta, nhưng nếu thật sự là vậy, vì sao bà ta không ngăn cản? Cho dù muốn nói đến chuyện của hồi môn, chẳng lẽ nhất định phải chờ đến nửa đêm sao? Lưu thị làm nữ nhân, sao lại không biết trai đơn gái chiếc gặp nhau lúc nửa đêm là không hợp lễ nghĩa?! Với tính tình của bà ta, nếu nam nhân của mình thật sự đưa ra yêu cầu này, e rằng có chết cũng phải làm ầm lên cho mọi người đều biết, sao có thể để hắn đi cả đêm chứ?!" Tống Anh nghiêm mặt nói.
Dáng vẻ thản nhiên của nàng trông rất có sức thuyết phục.
"Ta cảm thấy Tống Nhị Nha nói không sai. Lưu thị, với tính tình của mình, ngươi có thể nhịn được sao? Mấy năm trước, Tiền quả phụ ở đầu thôn chỉ nói mấy câu với nam nhân của ngươi, ngươi đã vác dao đi mắng khắp thôn, mắng đến mức Tiền quả phụ người ta không dám ngẩng đầu lên, suýt nữa đã tự vẫn! Bây giờ có thể trơ mắt để Lý Tam của ngươi nửa đêm đến nhà Tống Nhị Nha sao?"
"Lý Tam nhà ngươi luôn không chịu làm việc đàng hoàng, trước giờ cũng không phải chưa có chuyện không về nhà. Không phải hắn ta thường lên huyện đánh bạc sao? Sao ngươi không lên huyện tìm thử?"
"Tống Nhị Nha người ta cũng không dễ dàng gì, càng là người trọng tình trọng nghĩa. Ngươi cũng không thể bởi vì chuyện của nhi tử ngươi mà hắt nước bẩn lung tung được?"
...
Nhân duyên của Tống Anh có lẽ chỉ bình thường, nhưng mọi điểm tốt của Hoắc Nhung đều tính trên người nàng.
Trong số những người có mặt ở đây, không có ai không lên tiếng thay nàng.
"Chính là nàng! Chính miệng nam nhân ta nói sẽ đi tìm nàng!" Lưu thị tức giận đến mức sắp điên luôn rồi.
Bà ta chính tai nghe được chẳng lẽ còn là giả sao?!
"Trước đây ta đã nhiều lần nói với Lưu thị ngươi, cho dù nam nhân trên đời này chết hết thì ta cũng sẽ không có chút quan hệ nào với nhi tử của ngươi. Nhưng ngươi lại ngược lại, nhiều lần tìm ta gây phiền phức. Trượng phu ngươi thả bọ trĩ vào ruộng nước nhà ta không nói, cho tới bây giờ vẫn thường xuyên lắc lư ở xung quanh ruộng nhà ta, không biết là có tâm tư gì. Mấy ngày trước ngươi còn lén lẻn vào nhà ta, mắng nhi tử của ta, cướp nước sốt làm bánh ú của ta, ta cũng không tính toán với ngươi. Ta hoàn toàn không ngờ hai phu thê các ngươi trộm công thức bí mật không thành, vậy mà lại cố ý hắt nước bẩn lên người ta, ép ta phải đi tìm chết!"
"Được! Nếu ngươi đã ép ta, vậy chúng ta cùng nhau chết đi!" Tống Anh đột nhiên trở nên hung ác, lao đến chỗ bà ta.
Động tác của nàng quá nhanh, mọi người chưa kịp phản ứng lại, nàng đã túm lấy tóc Lưu thị.
Túm, kéo, vặn liên tục.
Thịt của Lưu thị dễ xuống tay hơn Lý Tiến Bảo nhiều!
Trước đây nàng đã cảnh cáo Lưu thị, nếu bà ta còn không thành thật, người bắt chấy cho bà ta không phải tiểu nhân sâm nhà nàng mà chính là nàng!
Dù sao giờ phút này nàng là người bị đổ oan, bị kí.ch thí.ch, nhất thời kích động nên đánh mất lý trí cũng là chuyện dễ hiểu, thậm chí không chừng người khác còn sẽ khen nàng cương liệt nữa đấy!