Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 135

Tống Anh mỉm cười dịu dàng, trông như thật sự khoan dung, rộng lượng, thông cảm cho Lý gia.

Nhưng mặt già của Lưu thị lại cứng đờ, Lý Tiến Bảo cũng âm u nhìn nàng.

Là một người có liên quan, Lý Tiến Bảo đương nhiên biết nếu nương mình bị vả mặt 40 cái trước mặt mọi người sẽ mất mặt đến mức nào. Hơn nữa, nếu bị thương trên người, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi hai, ba tháng mà thôi, nhưng vết thương trên mặt thì khác. Chân cẳng có thể đi lại được, đương nhiên không thể cứ trốn mãi trong nhà, nhưng một khi bước ra ngoài, người khác sẽ nhớ tới chuyện bị đánh!

"Vả miệng hay phạt gậy, Lưu thị, tự ngươi chọn đi." Lý chính nói.

Lưu thị ấp úng, không muốn chọn cái nào cả.

Vẫn có người khác của Lý gia ở đây, tỷ như nãi nãi của Lý Tiến Bảo, nhưng giờ phút này lão thái thái hoàn toàn mặc kệ sống chết của Lưu thị, một lòng nhào vào người nhi tử khóc lóc như khóc tang.

"Nếu còn không chọn thì sẽ cho người lôi đi đấy! Lưu thị, nếu ngươi còn có chút liêm sỉ thì hãy tự đi đến từ đường, chủ động nhận phạt đi!" Lý chính nói thêm.

Nếu ép mọi người ra tay, người mất mặt vẫn là bản thân bà ta.

Cả người Lưu thị run rẩy, "Vả miệng..."

Không thể phạt gậy được, cây gậy thôn bọn họ dùng để phạt được vát rất mỏng, đánh xuống một nhát, cây gậy kia sẽ rung rung tới mấy lần. Nếu thật sự bị đánh 40 gậy, bà ta cũng không còn mạng để sống nữa!!

Hơn nữa, sau khi bị đánh phải nằm trên giường, ai sẽ chăm sóc cho bà ta?

Chỗ bị phạt gậy khá riêng tư, nhi tử chắc chắn không thể bôi thuốc cho bà ta được, trượng phu bây giờ nửa chết nửa sống, trong mắt bà bà vốn không có bà ta, chuyện lần này chắc chắn cũng sẽ ghi hận bà ta, càng không thể nào chăm sóc bà ta, đến lúc đó bà ta phải làm sao? Nằm trên giường chờ chết sao?!

Chỉ có thể chọn vả mặt!

Trong lòng bà ta hận đến tột độ!

Không phải nam nhân phế vật này của bà ta nói là đi trộm đồ sao? Sao lại hại bà ta như vậy chứ!

Còn có nha đầu Tống Anh không biết xấu hổ kia nữa, chỉ bằng nàng cũng xứng để bà ta bồi thường bạc sao!

Nghĩ đến bạc, trong lòng Lưu thị lại đau khổ.

Trượng phu của bà ta rất được cưng chiều, vì vậy lúc phân gia được chia hơn phân nửa tài sản và phải phụng dưỡng cha nương. Nhưng trên thực tế, tài sản vẫn do lão thái thái quản chặt, trong tay bà ta cũng chỉ có chút vốn riêng mấy năm nay cực cực khổ khổ tích cóp lại mà thôi. Lấy ra 10 lượng, thật sự không còn dư lại mấy văn!

Trông đợi lão thái thái nộp tiền thay bà ta? Cửa cũng không có!

Trong lòng không cam tâm... nhưng vẫn phải lấy bạc ra.

Sau khi đưa bạc, Lưu thị run run rẩy rẩy đi đến từ đường.

Trước đây từ đường chưa từng sử dụng hình phạt vả miệng cho nên lý chính vẫn đang cân nhắc xem nên dùng tay hay dùng trúc bản.

Cuối cùng nhất trí quyết định dùng tấm trúc, bởi vì nếu dùng tay thì người thi hành hình phạt cũng sẽ rất đau. Đương nhiên, sở dĩ lý chính ra quyết định như thế cũng là để Tống gia xả giận.

Tấm trúc chọn loại mới làm, người thi hành hình phạt là một lão thái thái có bối phận tương đối cao trong thôn nhưng tuổi lại không quá lớn. Lão thái thái này luôn bảo thủ cho nên sẽ không có chuyện thủ hạ lưu tình.  

Lưu thị có hơi hối hận, nhưng đã chậm rồi.

Hai tay bị người khác giữ chặt, quỳ gối trong từ đường, trong miệng còn bị nhét một miếng vải bố trắng, hàm răng bị đẩy ra khiến khuôn mặt phồng to, rất dễ xuống tay.

"Bốp" một tiếng, cơ thể Lưu thị vùng vẫy suýt thoát ra ngoài.

Chết tiệt, đau quá đi mất!

Nhưng bà ta đã bị giữ chặt, không thể nào chạy trốn được, chỉ cảm thấy tấm trúc kia như con dao nhỏ không ngừng chặt xuống, âm thanh "bốp bốp bốp bốp bốp" chói tai khiến người ta sởn tóc gáy.

Nguyễn thị nhìn một lát rồi che hai mắt Tống Anh lại.

Cuối cùng, mặt Lưu thị đỏ rực.

Rất đáng sợ.

"Nhị tẩu che lại làm gì? Thế này sảng khoái biết bao! Vẫn chưa ngất xỉu đâu, nhân lúc bây giờ còn có thể nhìn thấy máu chảy ra, tranh thủ nhìn thêm mấy lần!" Vẻ mặt Tống Mãn Sơn hưng phấn.

Bình Luận (0)
Comment