Tống Anh gật đầu.
Còn không phải sao, âm thanh kia dễ nghe biết bao nhiêu?
Lưu thị này không tích khẩu đức, nói nàng ghê tởm đến mức nào? Bây giờ xứng đáng bị đánh đến máu chảy đầm đìa.
"Nhị Nha là nha đầu nhát gan lắm..." Nguyễn thị đáng thương nói.
Lỡ như khuê nữ bà bị dọa đến mức gặp ác mộng thì làm sao? Vì thế lại nói thêm: "A Anh, con đừng sợ. Chuyện này không trách con, đều do miệng Lưu thị quá xấu xa, đây là quả báo! Sau khi về nhà, con pha một ly nước mật ong uống cho đỡ sợ."
"Đúng rồi, nương sẽ chuẩn bị cho con một chậu than, lại hái cành liễu vẩy quanh người để xua đi vận rủi, như vậy buổi tối sẽ không gặp ác mộng." Nguyễn thị nói tiếp.
Tống Anh cười gượng một tiếng.
Nương nàng không hiểu nàng.
"Xuy —— Nàng nhát gan?" Tống Mãn Sơn trợn trắng mắt, mắt của Nhị tẩu thật không tốt.
Nhị chất nữ này khi còn nhỏ đúng là rất nhát gan, bảo nàng làm cái gì thì nàng làm cái đó, chưa bao giờ dám hé răng. Nhiều lần bị hắn ta dọa tới mức bật khóc nhưng sau khi về nhà vẫn cố mỉm cười, vẻ mặt đó thật sự quá xấu.
Nhưng lần này xem ra đã gan dạ hơn trước, nhất là việc tát Hiển ca nhi hai cái, quả thực giống như thoát thai hoán cốt. Nếu là trước đây, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện này.
"Đúng rồi Đại tẩu, chuyện lớn như vậy, không phải người hiểu chuyện trong Tống gia chúng ta đều nên có mặt ở đây sao? Hiển ca nhi đâu?" Tống Mãn Sơn hỏi.
Đại Diêu thị xấu hổ cười cười.
"Hiển ca nhi tối hôm bị phạt quỳ đã hứng gió lạnh, mấy ngày nay vẫn luôn đau đầu, phải ở trong phòng nghỉ ngơi." Đại Diêu thị cũng hơi không giữ nổi mặt mũi.
Tống Tuân của Nhị phòng tới, Thắng ca nhi và Uy ca nhi của Tam phòng cũng tới, hài tử Tứ phòng còn nhỏ thì không nói, nhưng chỉ có Đại phòng của bà ta...
Ôi, Đạt ca nhi còn nhỏ, không thích hợp đến xem những trường hợp thế này, nhưng Hiển ca nhi là trưởng tôn Đại phòng, theo lý nên đến đây lập uy cho muội muội đã xuất giá.
"Không phải nó bắt chước rùa đen rụt đầu trốn trong nhà không muốn lộ mặt đấy chứ?" Tống Mãn Sơn hừ một tiếng, "Còn từng được đi học hai năm đấy, còn không hiểu chuyện bằng lão tử!"
Nụ cười trên mặt Đại Diêu thị càng cứng đờ.
Tống Mãn Sơn là ấu tử mà lão gia tử yêu thương, là người có thể tranh giành với Đại phòng.
Cho nên, khi Tống Mãn Sơn còn bé cũng được đưa đến học đường đọc sách, nhưng chỉ mới đến ngày đầu tiên đã khiến phu tử tức giận đến mức đổ bệnh.
Ở nhà một năm, sau đó lại được đưa đến học đường lần nữa. Lần này ở lại lâu hơn một chút, khoảng chừng ba tháng. Thế nhưng trong ba tháng đó, hắn ta đã biến tất cả bọn nhỏ trong trường tư thục thành tiểu đệ của mình, lời nói còn có trọng lượng hơn cả phu tử. Vì vậy... vinh quang được khuyên nghỉ.
Nhưng lão gia tử cảm thấy hắn ta quá ngốc nghếch, ngoại hình cũng không giống người có thể làm ruộng mà kiếm sống, không đọc sách không được, e rằng sau này sẽ thành một tên du thủ du thực, cho nên qua một năm nữa lại đi cầu học. Đương nhiên lần này lão gia tử xuống tay tàn nhẫn, trói hắn ta lại bắt phải nghe giảng.
Phu tử vẫn là vị phu tử đó, đương nhiên cũng không mấy để ý đến hắn ta.
Tống Mãn Sơn cũng thành thật học hành ba năm, sau khi có thể nhận biết mấy chữ cơ bản thì lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu.
Còn Hiển ca nhi thì khác, hoàn toàn tương phản với Tống Mãn Sơn.
Hai thúc cháu chỉ kém nhau hai, ba tuổi, cho nên sau khi Tống Mãn Sơn trì hoãn hai, ba năm, hắn ta cũng đi học cùng Tống Hiển.
Ở trường, phu tử khích lệ Tống Hiển một câu, đương nhiên muốn chê bai Tống Mãn Sơn một tiếng, cho nên hai người từ nhỏ đã không hợp nhau. Hơn nữa trong mắt Tống Mãn Sơn, tiểu tử Tống Hiển này không hề thông minh chút nào, phu tử khen Đại chất tử của hắn ta hoàn toàn chính là vì cố ý báo thù riêng, muốn khiến hắn ta khó chịu trong lòng!
Nhưng Tống Hiển lại còn lên mặt khoe khoang khiến hắn ta không vui, sau khi về nhà thậm chí còn dẫm lên mặt mũi của hắn ta mà tranh giành hảo cảm trước mặt lão gia tử!
Sao có thể nhịn được?
Cho nên hắn ta đã đánh Tống Hiển mấy lần, cả công khai lẫn lén lút, sau đó Tống Hiển mới biết ngoan ngoãn.