Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 137

Tuy nói bây giờ, thúc chất hai người ai nấy đều đã thành gia lập nghiệp, nhưng Tống Mãn Sơn vẫn nhìn chất tử không vừa mắt.

Đương nhiên, Tống Hiển cũng giống vậy, cảm thấy thúc thúc này của hắn ta tầm thường, quê mùa.

Đại Diêu thị vô cùng chột dạ.

Cười gượng mấy tiếng, không đáp lại lời Tống Mãn Sơn nói.

"Trong nhà còn có ai không? Rùa tôn tử Tống Hiển kia đừng nhân lúc chúng ta không ở nhà mà ăn vụng bánh ú đấy nhé?" Tống Mãn Sơn đột nhiên nói.

Tống Anh cũng sửng sốt, nhíu chặt mày.

Tống Hiển... thật sự có khả năng sẽ làm như vậy.

"Tiểu tử khốn nạn! Ngươi mắng ai đấy!?" Lão gia tử đột nhiên vỗ một cái vào đầu Tống Mãn Sơn.

Tống Hiển là rùa tôn tử thì ông là cái gì?! Lão rùa sao?!

Vậy rùa nhi tử này có thể dùng đầu óc lúc nói chuyện được không?!

"Cha, ta chỉ thuận miệng thôi!" Tống Mãn Sơn ôm đầu hừ một tiếng, "Chẳng lẽ  người không biết tôn tử của người là loại người gì sao? Chính là một kẻ bại hoại! Người nhìn đi, chúng ta đều không ở nhà, chắc chắn hắn sẽ làm chuyện xấu!"

Lão gia tử tức giận không thôi: "Ngươi không thể nghĩ tốt một chút sao! Hiển ca nhi từ nhỏ đã đọc sách hiểu lý lẽ, sao có thể làm ra loại hành vi trộm cắp này chứ! Từ nhỏ đến lớn, số lần ngươi náo loạn không biết còn nhiều hơn hắn bao nhiêu lần đấy! Còn có mặt mũi mà nói hắn nữa à!"

"Đúng vậy Tứ đệ, Hiển ca nhi nhà ta sẽ không trộm đồ  đâu." Nhi tử cũng cần có thể diện.

"Các ngươi cứ bênh hắn đi! Nếu không chúng ta về nhà nhìn một cái, nếu bánh ú không thiếu một cái nào, ta làm thúc thúc sẽ quỳ xuống xin lỗi hắn!" Tống Mãn Sơn lập tức không vui, "Ta còn không hiểu hắn chắc? Hắn chính là loại người thích lén lút làm chuyện xấu nhất. Trước đây có thể chạy tới ép Nhị Nha đầu nói ra công thức bí mật, bây giờ trộm mấy cái bánh ú chẳng phải rất bình thường sao?"

Tuyệt đối không thể nào có chuyện không trộm cái nào được!

Tống Hiển không ra tay, Bùi thị cũng sẽ ra tay!

Bây giờ dù sao cũng đã tới từ đường, cho nên, gần như tất cả mọi người trong nhà đều tới, chỉ có Đạt ca nhi và Võ ca nhi Tam phòng mới mười tuổi ra ngoài chơi, cho nên ở nhà ngoại trừ hai phu thê Tống Hiển thì chỉ có Khang ca nhi của Tứ phòng, lão thái thái và Tam Nha đầu của Tam phòng.

Già già trẻ trẻ không có một ai có thể chế trụ được Tống Hiển.

Lão gia tử quay đầu nhìn Tống Anh một cái, thấy nàng nhíu mày, hiển nhiên là tán đồng với lời lão Tứ thì càng giận sôi máu.

Tôn tử của Tống gia ông có thể là loại người này sao?!

Không quá một lát, Lưu thị đã bị đánh xong.

Hai mắt vừa đảo đã đau đến ngất xỉu.

Trước khi đánh đã bồi thường bạc nên người Tống gia lập tức rời đi.

Tống Anh hoàn toàn không tin tưởng Tống Hiển chút nào, nhưng người Tống gia vừa mới đồng tâm hiệp lực làm chủ cho nàng, nếu nàng lập tức trở mặt thì có vẻ vô tình vô nghĩa.  

Hơn nữa, chuyện ở nhà cũng không thể thay đổi được, cho nên nàng không thúc giục mọi người về nhà xem.

Lúc này, ai nấy đều vô cùng thành thật đi theo lão gia tử trở về.

Chỉ là vừa bước sân, lão gia tử đã đứng sững như trời trồng.

Lão thái thái ôm Khang ca nhi, nhìn thấy lão gia tử về thì ánh mắt lập lòe, không hề hé răng, trông như thể bà không tồn tại.

Tam Nha của Tam phòng đang trốn trong một góc run rẩy.

Tiêu thị vội vàng đi tới: "Nha đầu ngươi khóc lóc cái gì? Chuyện gì đã xảy ra? Nhân bánh ú đi đâu hết rồi?!"

Dứt lời, vỗ mạnh một cái lên người Tam Nha.

Đó đều là bạc đấy, lỡ như Tống Anh trách cứ nha đầu nhà bà ta không giữ được đồ tốt, bắt bà ta bồi thường tiền thì phải làm sao?!

Tống Anh nhíu mày: "Tam thẩm, chuyện gì cũng phải từ từ. Tam muội tuổi nhỏ, nếu có kẻ cắp tới nhà trộm đồ, sao nàng có thể ngăn được?"

Tam muội này cũng là một đứa bé đáng thương.

Tống gia không đến mức khiến tôn nữ phải đói chết, nhưng Tam phòng có tới ba nhi tử, bình thường ít nhiều sẽ lơ là khuê nữ, y phục nàng mặc trên người đều là đồ thừa của ba ca ca chắp vá lại, cũ kỹ, xám xịt.

Bình Luận (0)
Comment