Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 139

Bây giờ quả thực vẫn còn sớm, ngâm gạo nếp vẫn kịp, đây cũng là nguyên nhân nàng chưa sốt ruột.

Nhưng nàng chưa sốt ruột không có nghĩa là không trách Tống Hiển.

Cho nên chuyện này nàng nhất định phải nói thật nghiêm trọng, nhất định phải khiến lão gia tử cho nàng một công đạo.

"Cha, để Đại ca đi mua nguyên liệu cho Nhị Nha, Đại tẩu đi hỏi mọi người trong thôn xem giữa đêm có ai đồng ý đến đây phụ gói bánh ú suốt đêm hay không, cho nhiều tiền chút là được. Chút tiền ấy chắc chắn Đại tẩu trả nổi đúng không? Ta đi tìm Bao vô lại và Hiển ca nhi!" Tống Mãn Sơn lập tức quyết định nói.

Sắc mặt Lão gia tử không tốt lắm: "Hắn muốn đưa bánh ú cho Bùi gia đi bán à?"

"Còn không phải là vậy sao? Hôm đó hắn nói Bùi gia có cửa hàng điểm tâm, đến đúng hôm Tết Đoan Ngọ sẽ mang bánh ú ra bán với giá cao... Nhưng bây giờ cũng đã qua Đoan Ngọ rồi, chắc chắn không thể bán chạy bằng hôm Tết được, cho nên chỉ trong chốc lát, hắn cũng không thể bán hết được. Ta dẫn người đi tìm, không chừng còn có thể mang về một chút." Tống Mãn Sơn nói tiếp.

"Vậy ngươi mau đi tìm đi." Lão gia tử cũng hơi sốt ruột, thấy Tống Mãn Sơn nhấc chân lên thì vội vàng nói thêm: "Không thể làm lớn chuyện, nếu hắn thật sự không chịu về thì cũng không thể đánh nhau, đả thương người khác."

Tính tình nhi tử này của ông rất hung hăng, sợ hắn sẽ náo loạn khắp Bùi gia.

Đến lúc đó, thông gia chẳng phải sẽ thành kẻ thù sao?

Tốt nhất là có thể khuyên người trở về, có gì thì từ từ nói...

Tống Mãn Sơn cong môi cười: "Cha, sao người lại ngốc như vậy chứ? Tống Hiển đã dám trộm bánh ú, chẳng lẽ lại chịu nghe lời ta nói ư? Vẫn phải đánh hắn mấy cái, tốt nhất lấy gậy rồi dùng hết sức đánh hắn. Ta chính là trưởng bối, ai dám ngăn cản? Bùi thị kia thấy nam nhân của mình bị đánh sẽ mềm lòng. Như thế chẳng phải chuyện này được giải quyết rồi sao?"

Dứt lời, không đợi lão gia tử phản bác, hắn lập tức rời đi.

Tống Kim Sơn nghĩ nghĩ: "Cha, ta đi với Tứ đệ!"

Hắn đến làm chủ cho khuê nữ của hắn!

Lão gia tử nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng không tiện nói gì nữa.

Trông hơi suy sụp tinh thần.

Ông luôn muốn giữ thể diện, mấy năm nay ở trong thôn cũng có chút uy vọng, có ai mà không nể mặt ông mấy phần? Vậy mà không ngờ hôm nay tôn tử ông lại đi trộm đồ của tôn nữ để trợ cấp cho Bùi gia...

Trở thành trò cười!

Lão gia tử không dám nhìn Tống Anh, dù sao cũng hơi chột dạ.

Vẻ mặt Đại Diêu thị như đưa đám: "Nhị Nha! Nhị ca ngươi là tên hồ đồ, trở về ta nhất định sẽ đánh hắn! Chuyện bánh ú... ngươi xem có thể trì hoãn một chút không? Ta lập tức đi tìm người hỗ trợ, ngươi xem có được không..."

Nếu lựa chọn bồi thường bạc thì phải làm sao?

Lấy đâu ra 100 lượng cho nàng!

Trong lòng Đại Diêu thị thật sự hận chết Bùi thị, Bùi thị mang thai vốn là hỉ sự, nhưng bây giờ bà ta chỉ thấy Bùi thị là tiểu yêu tinh!

Vậy mà lại lừa gạt nam nhân của mình lấy đồ của tiểu cô mang về nhà mẹ đẻ bán, có còn biết xấu hổ hay không hả!  

"Đại bá nương, ba ngày nay người bận rộn giúp ta, lòng ta rất cảm kích, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Bánh ú đã ký khế ước với Duyệt Phong Lâu, ta không làm chủ được, bảo ta làm lại một mẻ nhân khác, ta cũng không ngại phiền phức. Thế nhưng trong chuyện này, Đại ca quả thực rất vô đạo đức, cho dù có bổ sung đủ bánh ú thì vẫn phải cho ta một lời giải thích, có đúng không?" Tống Anh nói.

"Đúng đúng, đương nhiên phải cho ngươi một lời giải thích. Chờ hắn trở về, ta nhất định sẽ bảo hắn quỳ! Đều là mụ la sát nhà hắn xúi giục chuyện này! Trước đây Hiển ca nhi nhà ta rất tốt, ai biết tại sao lần này lại bị mỡ heo che mờ mắt như thế chứ!?" Đại Diêu thị lau nước mắt nói.

Không phải mỡ heo che mờ mắt mà là bạc che mờ mắt.

"Còn nữa." Tống Anh trông vô cùng lạnh lùng, "Nếu Đại ca mang bánh ú bình thường đi giả mạo thành bánh ú hoàng kim cực phẩm để lừa bán cho bá tánh thì ta sẽ báo quan."

"Gì?! Báo quan!?" Đại Diêu thị và Tống Phúc Sơn đều sửng sốt.

Bình Luận (0)
Comment