Chức quan lớn nhất mà bá tánh bình thường như bọn họ có thể gặp được chính là lý chính. Nhưng rất rõ ràng, Tống Anh nói báo quan tức là đến huyện nha tìm quan huyện chân chính!
Quan huyện phán án không giống với lý chính, mặt mũi sẽ bị ném hết ra ngoài, sau này làng trên xóm dưới còn ai dám lui tới nhà bọn họ nữa? Quan trọng nhất chính là Hiển ca nhi sẽ không bị quan gia bọn họ đưa vào đại lao chứ!
"Nhị Nha, chuyện, chuyện này chỉ là chuyện nhà chúng ta, sao lại phải đi báo quan chứ..." Đại Diêu thị lên tiếng.
Ngay cả sắc mặt của lão gia tử cũng thay đổi, hiển nhiên cũng có chút không vui.
"Bánh ú hoàng kim cực phẩm là do Duyệt Phong Lâu định ra, trước đó cũng đã nói rõ là chỉ bán cho một mình nhà bọn họ. Nếu Đại ca mượn cái tên này để bán bánh ú, chẳng phải là nói với Duyệt Phong Lâu rằng Tống Anh ta không tuân thủ chữ tín, vi phạm khế ước, tìm nhà khác sao? Nếu như vậy thì không chỉ đơn giản là bồi thường 100 lượng bạc đâu, Duyệt Phong Lâu thậm chí còn có thể kiện ta lên quan nha. Đến lúc đó, ai bồi thường thanh danh của ta?" Tống Anh cười lạnh một tiếng.
"Đại bá nương, nếu ta không muốn bị Duyệt Phong Lâu kiện lên quan, nhất định phải tố cáo Đại ca đã trộm bánh ú và giả mạo bánh ú cực phẩm trước. Chỉ có như vậy mới có thể khiến Duyệt Phong Lâu biết ta vô tội, người hiểu không?" Tống Anh nói tiếp.
Mấy ngày nay không phải không có người giả mạo bánh ú cực phẩm, nhưng khách hàng cũng không ngốc, thấy màu sắc và mùi hương không đúng tự nhiên sẽ không mua, cho nên bọn họ cũng không bán được bao nhiêu, về sau chuyện giả mạo cũng càng ngày càng ít.
Duyệt Phong Lâu cũng sẽ không tính những món hàng giả bên ngoài đó lên đầu nàng.
Nhưng Tống Hiển thì khác.
Hắn ta là người Tống gia, có quan hệ họ hàng với nàng, nếu hắn ta bán bánh ú, Duyệt Phong Lâu đương nhiên sẽ không yên tâm.
Hơn nữa, thật ra chỉ có mấy người ăn được bánh ú cực phẩm mà thôi, những người khác không thể mua được, do đó chỉ cần bánh ú trong tay Tống Hiển không có vấn đề, những người khác gần như đều sẽ tin tưởng bánh ú của hắn ta là chính cống!
Miệng đời xói chảy vàng, đồ đã bán ra, Duyệt Phong Lâu không thể kiểm tra thật giả từng cái một được, không thể nào chứng minh, toàn bộ số bánh mà Tống Hiển trộm đều là bánh ú bình thường!
Lão gia tử nghe hiểu.
Nói trắng ra là nếu Tống Hiển lấy bánh ú bình thường để bán thì mọi chuyện còn dễ nói, thậm chí chỉ cần bù lại số bánh ú của ngày hôm nay là được.
Nhưng nếu hắn ta lấy bánh ú cực phẩm ra bán thì kết cục hoàn toàn khác.
Một khi bán ra, một trong hai tôn tử, tôn nữ phải có một người bị bắt lên quan.
Trong nhà ông tuy không hoàn toàn công bằng nhưng cũng không khắt khe với bất cứ ai, tôn tử cũng được, tôn nữ cũng thế, cho dù là nha đầu Tống Anh không phải ruột thịt thì cũng được cho ăn cho uống đầy đủ.
Ông cũng thừa nhận lúc phân gia đã không đối tốt với Nhị phòng lắm.
Nhưng đó cũng là do thân phận của Tống Anh nên mới phải phân gia, khiến trong lòng ông tức giận!
Hiện giờ, cơn giận đã sớm tiêu tan.
Nếu hôm nay tôn tử, tôn nữ cùng làm sai thì không cần phải nói, ông chắc chắn sẽ bảo vệ tôn tử, nhưng sự thật là tôn nữ chịu ấm ức, tôn tử làm chuyện ác.
Mấy năm nay, ông cũng xem như một người đoan chính, bảo ông vứt bỏ lương tâm để khuyên Tống Anh nhận lấy lửa giận của Duyệt Phong Lâu ư? Đừng nói đây là đứa bé nhà ông nuôi lớn, cho dù không phải... cũng không thể nào làm như vậy được?!
Nhất thời, lão gia tử nghẹn một hơi, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển.
Tống Phúc Sơn và Tống Dần Sơn vội vàng tiến lên đỡ ông.
"Nhị Nha ngươi xem a gia ngươi cũng đã tức giận thành như vậy rồi, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ không... Hiển ca nhi là người phải làm cha, trong bụng tức phụ của hắn còn, còn đang có một đứa bé đấy... Không thể bị kiện được đâu!" Đại Diêu thị luống cuống.
Tống Anh nhìn Đại Diêu thị: "Vậy ý của Đại bá nương là để ta bị kiện sao?"
Đại Diêu thị ngây ra, mặt già run rẩy.
Nguyễn thị lập tức đẩy Đại Diêu thị ra, hai mắt đẫm lệ mờ mịt: "Đại tẩu... A Anh nhà bọn ta không, không hề có lỗi với ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy chứ..."