Trong lòng Đại Diêu thị chứa đủ loại cảm xúc lẫn lộn, không biết nên nói gì.
Bà ta đương nhiên cũng không muốn Nhị Nha bị kiện! Nhưng, nhưng nhi tử của bà ta phải làm sao đây?!
Lúc này, nước mắt của Nguyễn thị vô dụng với bà ta. Đại Diêu thị sửng sốt một lát rồi đột nhiên quỳ xuống: "Nhị đệ muội, xin ngươi thương xót, Hiển ca nhi cũng là người từng đọc sách, nếu hắn bị kiện cáo, cả đời sau này sẽ tiêu tùng... Nhị Nha thì khác, nàng, nàng bất đắc dĩ mới bị Duyệt Phong Lâu kiện. Đến lúc đó, Duyệt Phong Lâu yêu cầu bồi thường bao nhiêu bạc, nhà ta đều sẽ trả. Nhưng nhi tử ta tuyệt đối không thể lên công đường, nếu hắn đi thì cả đời này sẽ bị hủy!"
Trong thôn trước đây cũng có người bị kiện lên quan, bởi vì việc nhỏ trong thôn nhi đều do lý chính quản lý, chuyện lớn mới có thể kiện lên quan, cho nên lúc ấy là một vụ kiện giết người.
Người bị kiện lên quan trước đây còn là người hiếu thảo đấy, phụ thân hắn chịu nhục, trong lúc phản kháng vô tình đánh chết người. Quan huyện là người tốt, cảm thấy hắn chí hiếu, cho nên chỉ giam giữ một thời gian, nhưng sau khi trở về vẫn tự sát!
Đơn giản là trong thôn có nhiều lời đồn đãi vớ vẩn, có người nói hắn bị quỷ oan quấn thân, có người cảm thấy hắn xui xẻo, còn có người cảm thấy tuy rằng hắn bất đắc dĩ mới giết người nhưng quan huyện đại nhân cũng đã giam hắn mấy tháng, có thể thấy là vẫn có tội, cho nên xem thường hắn.
Người này da mặt mỏng, thế là tự đi tìm cái chết.
Nhi tử bà ta sợ mất thể diện nhất, nếu bị kiện lên quan, e rằng càng không sống nổi!
Bà ta biết nhi tử có lỗi với Tống Anh...
Để người làm nương là bà ta bồi thường!
Đúng đúng đúng, bà ta làm nương, để bà ta bồi thường!
"A Anh, ngươi thấy như vậy có được không? Nếu ngươi bất đắc dĩ phải kiện, vậy thì kiện ta đi! Là ta bảo nhi tử ta bán bánh ú của ngươi... nhi tử ta hiếu thuận nghe lời cho nên mới..." Đại Diêu thị vội vàng nói.
Cuối cùng cũng tìm được một cách vẹn cả đôi đường.
Tống Anh nhíu mày, dứt khoát nói: "Đại bá nương có từng nghĩ tới sở dĩ Đại ca hành động như thế là do thói quen bao che này của người không? Chuyện lần này ta tố cáo hắn, hắn cũng chỉ bị phạt gậy và bồi thường tổn thất cho ta. Đây đều do hắn đáng bị trừng phạt, nhưng chỉ hình phạt như vậy thôi mà ngươi cũng chịu tội thay hắn! Nếu có một ngày hắn phạm phải sai lầm mà người không gánh vác được thì sao? Nếu hắn giết người, Đại bá nương cũng chịu tội thay Đại ca sao!?"
Tống Anh nói xong, đúng lúc Tống Đạt và Tống Võ ra ngoài chơi quay về.
Tống Đạt thấy mẫu thân nhà mình quỳ trên đất, vội vàng chạy đến: "Nương! Sao người phải quỳ trước mặt thẩm thẩm và tỷ tỷ vậy!"
Hắn ta trợn mắt tức giận nhìn Tống Anh và Nguyễn thị.
"Nhị thẩm, nương ta đã làm gì sai? A gia, có phải do trước đây ta nghe lời Tiến Bảo ca chọc Nhị tỷ tức giận không? Ta đảm bảo sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa, ta nhất định sẽ tôn kính Nhị tỷ tỷ, các ngươi đừng phạt nương ta!" Tống Đạt lập tức nói.
Tống Anh nhớ tới hôm đó, sau khi làm sai, Tống Đạt còn chỉ vào mũi nàng mắng đấy.
Gần đây quả thật tiến bộ hơn rất nhiều.
Bởi vì con cháu Tống gia đều đi hái lá sậy cho nàng, chỉ còn lại Tống Đạt và Tống Khang mới ba tuổi của Tứ phòng, cho nên hắn ta vô cùng nhàm chán.
Cảm giác bị bỏ rơi không hề dễ chịu chút nào, cả ngày đáng thương ngồi trong sân chờ các ca ca về.
Trong mắt Tống Anh, Tống Đạt vẫn có rất nhiều tật xấu.
Hắn ta và Tống Hiển có điểm giống nhau, đều không tôn kính trưởng bối, muốn cái gì đều mở miệng đòi, ỷ vào việc được cha nương gia nãi cưng chiều mà cả ngày hô to gọi nhỏ...
Nhưng lúc này lại đáng thương, ngoan ngoãn lên tiếng thay nương hắn ta, ngược lại khiến nàng nhìn hắn bằng con mắt khác.
"Đại bá nương, trên làm dưới theo, người không chỉ có là một hài tử Đại ca, chẳng lẽ người mặc kệ Đạt ca nhi sao? Hắn thấy người lúc nào cũng bao bọc, che chở cho Đại ca, trong lòng có thể thoải mái sao? Nếu sau này hắn bắt chước hành động của Đại ca thì người phải làm gì đây?" Tống Anh nói tiếp.