Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 142

Trộm bánh ú thật ra không phải là chuyện lớn, Tống Anh hoàn toàn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nhưng nàng sẽ không làm như vậy.

Không thể để lòng dạ tiểu nhân lớn lên, hôm nay để Tống Hiển trộm bánh ú, ngày mai thì sao? Để hắn ta bán nhân sâm ư?

Đại Diêu thị bị nàng nói như vậy thì trong lòng chấn động, nhìn Tống Đạt, đột nhiên ôm hắn ta khóc lớn: "Ta có thể làm sao chứ! Dù sao đó cũng là Đại ca ngươi, ta có thể mặc kệ hắn đến chỗ quan huyện sao! Ngươi cho rằng phạt gậy của quan huyện giống với phạt gậy của lý chính chắc? Người ta đều từng được huấn luyện, một gậy đánh xuống, có còn thịt hay không..."

"Đạt ca nhi đáng thương của ta, nương xin lỗi con!" Đại Diêu thị ôm Tống Đạt khóc rống.

Tống Anh vẫn mặt lạnh tâm lạnh như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu đổi ý.

Tống Phúc Sơn chuẩn bị mở miệng.

Hắn ta là Đại bá, là trưởng bối, có lẽ...

"Đều im miệng hết đi!" Lão gia tử chặn lời Tống Phúc Sơn, cơn giận cũng nguôi đi, "Làm theo lời Nhị Nha nói, nếu bánh ú không bị bán hoặc bán với giá bình thường thì dùng gia pháp rồi bồi thường tổn thất cho Nhị Nha, nếu bán với giá cao, Nhị Nha sẽ kiện hắn tội trộm cướp!"

"Cha!" Tống Phúc Sơn khiếp sợ nhìn lão gia tử.

Đại Diêu thị cũng há hốc mồm.

Sao trong lòng lão gia tử có thể không đau chứ, nghĩ đến tôn tử không hiểu chuyện kia, càng cảm thấy thất vọng và tức giận.

Hơn nữa, Nhị Nha nói không sai.

Trên làm dưới theo.

Tống Hiển là lão đại, dưới hắn còn có sáu huynh đệ, không thể để bọn nhóc Tống gia đều học theo hắn được!

Hơn nữa, Hiển ca nhi trước đây là một hài tử tốt, nhất định là mấy năm nay ông dạy dỗ không tốt, sau khi dọn lên huyện thì bắt đầu sinh ra dã tâm, sau khi trừng phạt, ông nhất định phải quản thật tốt!

Triều Đại Định quy định kẻ trộm cắp sẽ bị định tội theo giá trị tang vật.

Số bánh ú của Tống Anh không quá quý giá, cho nên hình phạt cũng sẽ không quá nặng. Nếu phạt gậy thì hẳn còn bị giam thêm một, hai tháng, nhưng nếu không phạt gậy thì có lẽ phải đi làm lao dịch, ít nhất cũng phải nửa năm.

Nhưng chỗ làm lao dịch cũng không xa, chỉ là mấy chuyện đơn giản như tu sửa thành trì này nọ, tuy rằng hơi vất vả, nhưng chỉ cần kịp thời chăm sóc thì sẽ không bị ảnh hưởng đến tính mạng.

Ngoài ra còn một điểm nữa, chính là lần đầu phạm tội trộm cắp sẽ được cân nhắc phán mức phạt nhẹ, lần thứ hai phạm tội sẽ bị xăm lên cánh tay, lần thứ ba phạm tội sẽ bị xăm lên ngực, người phạm tội nhiều lần sẽ bị xăm lên mặt.

Cho nên chờ đến khi Hiển ca nhi trở về, bất kể thế nào đều phải dạy dỗ hắn sống tốt, nếu không, để trên người hắn có dấu vết thì thật sự không còn mặt mũi gặp tổ tiên!  

Tống lão gia tử nói xong, xoay người sang chỗ khác, sống lưng hơi cong.

"Nên làm gì thì làm đi, cho dù tốn nhiều tiền hơn một chút cũng phải mời người đến gói bù số bánh ú đó cho đủ đi. Ngoài ra... hết hôm nay, Nhị Nha mời người khác gói bánh ú đi. Nhà ta... không có bản lĩnh kiếm số tiền này!" Lão gia tử nói thêm.

Gần đây ông ở nhà giúp canh cổng, tránh để người khác tới "mượn đồ".

Đương nhiên cũng đã nhìn ra những tức phụ nhi này của ông đều không phải là ngọn đèn cạn dầu*.

*nguyên văn: bất thị tỉnh du đích đăng - 不是省油的灯 là một câu tục ngữ phần lớn được dùng dưới tình huống châm biếm ngầm, ám chỉ người nào đó công vu tâm kế, gian giảo khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, khó đối phó, chuyên hãm hại người khác

Nhà lão Đại thấy ai cũng không vừa mắt, ai gói nhiều hơn mình thì hằn học nhìn người đó, lòng hiếu thắng quá mạnh, là người không thể nhìn thấy người khác tốt.

Nhà lão Nhị chính là nữ nhân ngu ngốc, trừ khóc lóc ra thì không làm được gì!

Nhà lão Tam thích chiếm món lợi nhỏ, mỗi tối sau khi gói bánh ú xong đều tìm mọi cách lấy hai, ba về ăn, còn có mấy lần không cẩn thận làm rơi nhân bánh xuống đất lại nhặt lên gói tiếp, may mà Tuân ca nhi và Nhị Nha nhìn thấy, ra lệnh cấm mới chịu thành thật.

Nhà lão Tứ thì sợ thiên hạ không loạn, cả ngày chỉ mong sao các tẩu tử khác náo loạn với nhau để xem náo nhiệt.

Không có lấy một người bớt lo! Một người cũng không có!

Bàn tay mở cửa phòng ngủ của lão gia tử cũng run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment