Thở d.ốc một hơi, Tống Mãn Sơn lại đạp bệ bếp một cái, nói: "Ồ, ta nhớ rõ nhi lang Tống gia bọn ta không hề ở rể nhà ngươi mà. Sao thế? Đã cầm sính lễ của Tống gia ta mà lúc này còn muốn gạt người về nhà mình à? Bùi lão Nhị, lòng dạ ngươi cũng đen tối quá đấy!"
"Hiển ca nhi tự mình thân thiết với bọn ta đương nhiên là do Tống gia các ngươi làm không đúng mới có thể như thế! Bùi gia ta đối tốt với nữ tế, hắn lui tới nhiều hơn thì làm sao!?" Bùi lão nhị cả giận nói.
Tống Mãn Sơn không đáp lại ông ta, quay đầu nhìn Tống Hiển.
"Hiển ca nhi, nếu ngươi không quay về, không chừng a gia ngươi sẽ tức chết, cha ngươi cũng bị a gia ngươi đánh chết đấy. Ngươi cũng là người từng đọc sách thánh hiền, lớn lên cũng ra hình ra dạng, chẳng lẽ định làm kẻ bất hiếu người người phỉ nhổ sao?" Tống Mãn Sơn nói.
Sắc mặt Tống Hiển trắng bệch.
Điên rồi!
Nhị thúc và Tứ thúc thật sự điên rồi!
"Không phải chỉ là mấy cái bánh ú thôi sao! Tứ thúc, ngươi tội gì phải ép ta! Ngươi như vậy bảo ta còn làm người thế nào!?" Tống Hiển cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn ta là tôn tử của Tống gia, Tống Anh chỉ là một tôn nữ được nhận nuôi đã gả ra ngoài mà thôi, mất bánh ú rồi thì thôi, không phải gói lại là được sao? Vậy mà còn bắt người lớn trong nhà đi thật xa để bắt hắn ta về?!
Có bệnh!
"Ngươi làm như vậy thì bảo A Anh phải làm người thế nào?! Ngươi cướp bánh ú, nàng không thể ăn nói với Duyệt Phong Lâu được!" Tống lão Nhị không giỏi ăn nói, chỉ có thể nói như thế.
"Nhị ca phí lời với hắn làm gì?" Tống Mãn Sơn cười lạnh một tiếng, "Đi hay không mà thôi, a gia ngươi nói nếu ngươi không quay về thì sau này trong nhà xem như không có ngươi, ngoài ra cha ngươi cũng sẽ lấy lại căn nhà trên huyện của ngươi."
Trên khế ước mua bán nhà của căn nhà đó viết tên Tống Phúc Sơn.
Lão gia tử yêu thương tôn tử Đại phòng.
Nhưng có điều kiện.
Đầu tiên, Tống Hiển là đại nhi tử của trưởng tử Tống Phúc Sơn cho nên mới có được căn nhà này, vì vậy, mặc dù tài sản này đã phân ra thì cũng phải cho nhi tử trước, nhi tử truyền cho tôn tử, lão gia tử chính là người cố chấp như thế.
Lúc trước khi mua nhà, không phải Tống Hiển chưa từng làm loạn, nhưng không có cách nào, ai bảo lão gia tử cảm thấy Đại phòng nên do chính Tống Phúc Sơn làm chủ chứ?
Cho nên không hề đồng ý!
Nếu không, lúc này không có gì có thể uy hiếp Tống Hiển!
Quả nhiên, sau khi nghe Tống Mãn Sơn gào to như vậy, không chỉ Tống Hiển, ngay cả lão Nhị Bùi gia cũng thay đổi sắc mặt.
"Lúc trước cha đã nói chờ ta sinh hạ trưởng tử sẽ sang tên căn nhà cho ta..." Tống Hiển cũng bắt đầu nóng nảy.
"Không phải vẫn chưa sinh sao!" Tống Mãn Sơn hừ hừ cười một tiếng.
Thứ gì đâu không.
Tuy rằng Tống Mãn Sơn hắn ta thích gây chuyện, nhưng cho tới bây giờ chỉ bắt nạt người khác, sẽ không giận cá chém thớt lên người trong nhà. Dáng vẻ nghiêm chỉnh của Đại ca Tống Phúc Sơn của hắn ta tuy rằng khiến người ta thấy ghét nhưng cũng không mặt dày đến mức như vậy chứ?
Tống Hiển hơi do dự.
Bùi lão Nhị thở hắt ra: "Nữ tế, ngươi về trước đi. Ngày mai ta đưa khuê nữ đến Tống gia ngươi xem thử!"
Bây giờ đã trễ, không tiện đi cùng, nếu không sẽ khiến người ta nói xấu.
Quan trọng nhất là ông ta biết mình không chiếm lý.
Bùi lão Nhị đã mở miệng, Tống Hiển đương nhiên phải nghe theo.
Tống Mãn Sơn nhìn thoáng qua, chỉ nói: "Các huynh đệ giúp chất nữ ta dọn đồ về đi, sau này ta sẽ mua một ít bánh ú cực phẩm cho các ngươi nếm thử!"
Xem đi, Tống Mãn Sơn hắn ta có đạo đức biết bao?
Hắn ta mua chứ không phải cướp!
Nếu Nhị Nha thật sự không thích bán, hắn ta lại dùng bánh ú bình thường lừa các huynh đệ. Số bánh lần trước mua của Nhị Nha còn chưa ăn hết đâu!
Tống Mãn Sơn và Tống Kim Sơn dẫn người và đống bánh ú chất cao như ngọn núi trở về.
"Cha, bọn ta đã về rồi đây! Người không biết lá gan của tiểu tử này lớn cỡ nào đâu, ta nói người bị bệnh mà hắn còn không muốn về. Nếu không phải Bùi lão Nhị mở miệng, hắn còn không nỡ đi đấy!" Tống Mãn Sơn vừa về đến Tống gia, đẩy cửa vào đã hô một tiếng.