Tống Hiển nghe thấy lời Tống Mãn Sơn nói thì hai chân mềm nhũn, suýt đã té ngã, trừng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Mãn Sơn, hận không thể đâm thủng một lỗ.
Tống Mãn Sơn thông minh nhanh nhẹn, đương nhiên không cho Tống Hiển bất cứ cơ hội nào, vội vàng vọt vào nhà.
Hắn ta sợ lão gia tử không tin, mở miệng nói thêm: "Cha, lần này ta thật sự không lừa ngươi. Lúc ta dẫn các huynh đệ đến, Tống Hiển đang ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho Bùi lão Nhị đấy! Ta mời hắn trở về thì hắn không chịu, đành phải nói người đang bệnh nặng, nhưng hắn vẫn do do dự dự, sau đó nếu không phải ta nhắc tới căn nhà của hắn và có cái gật đầu của Bùi lão Nhị thì e rằng hôm nay đại tôn tử này của người đã phải sửa họ rồi!"
"Nếu người không tin thì cứ hỏi Nhị ca ta đi. Lời Nhị ca ta nói không thể nào là giả được đúng không?" Tống Mãn Sơn đưa mắt ra hiệu cho Tống Kim Sơn.
Tống Kim Sơn tính tình ổn trọng, nhưng luôn ngay thẳng, có một nói một, cũng có chút tiếng nói và sự tin tưởng của lão gia tử.
Tống Kim Sơn hồi tưởng lại tình huống ở trên huyện, quả thực cảm thấy Tứ đệ không hề nói dối, vì vậy gật đầu nói: "Cha, Tứ đệ không lừa người."
Tống Hiển có thể trở về đúng là do Bùi lão Nhị đã gật đầu.
Sắc mặt lão gia tử càng kém hơn.
Tôn tử được cưng chiều từ nhỏ, lớn lên lại trở thành người của nhà người ta à?
Cảm giác ngực bị chặn lại như thể bị một tảng đá lớn đè nặng.
"A gia... Chỉ là mấy cái bánh ú mà thôi, đợi ta kiếm tiền rồi được chia hoa hồng, đương nhiên sẽ chia bạc cho Nhị muội, hơn nữa chắc chắn không thể nào ít hơn lúc nàng bán cho Duyệt Phong Lâu được..." Tống Hiển vội vàng nói.
"Đồ khốn nạn nhà ngươi!" Lão gia tử giơ tay, cầm chén trà bên cạnh lên ném qua.
Cái chén đó vừa vặn nện vào trán Tống Hiển, lập tức vẽ ra một vệt máu.
Trong lòng lão gia tử theo bản năng hơi rụt lại, nhưng sau đó cơn giận vẫn chiếm thế thượng phong.
"Cút ra sân quỳ! Đợi Nhị Nha xử lý xong chuyện trong nhà sẽ lập tức đưa ngươi đi gặp quan lớn!" Lão gia tử tức giận đến mức cả người run rẩy.
"Gặp quan!?" Tống Hiển ngẩng phắt đầu lên: "A gia, người già rồi nên hồ đồ sao? Ta chính là người của Tống gia đấy, người đưa ta đi gặp quan thì Tống gia chúng ta có còn cần thể diện nữa không!?"
"Câm miệng! Chính ngươi làm sai lại còn tới chết cũng không chịu hối cải. Sao ta lại dạy dỗ ra thứ tôn tử không biết xấu hổ như ngươi chứ!" Lão gia tử càng run rẩy nhiều hơn.
Ông già rồi nên hồ đồ sao?
A! Mấy năm nay, tuy rằng ông thiên vị Hiển ca nhi nhưng cũng không ít lần nói với hắn, làm trưởng tử Đại phòng thì sau này phải gánh vác gánh nặng của cả nhà, dạy dỗ chăm sóc đệ muội, nhưng tại sao lại khiến hắn lệch lạc thành như vậy?!
Nếu trước đây còn có vài phần chờ mong với nhân phẩm của hắn thì vào giờ khắc này, lão gia tử thật sự lạnh lòng.
Toàn bộ thôn Hạnh Hoa này, có thể có mấy tiểu bối dám hô to gọi nhỏ, thậm chí còn quở trách lão nhân ông già rồi nên hồ đồ như vậy?
"A gia, người nghiêm túc sao?" Tống Hiển lập tức phẫn nộ đến mức hai mắt đỏ ngầu: "Không phải chỉ lấy mấy cái bánh ú nát thôi sao! Dựa vào đâu mà bắt ta đi gặp quan?! Ta lấy đồ nhà mình thì có gì sai?!"
"Đó là của Nhị Nha, là của muội muội ngươi, ngươi không hỏi mà tự lấy thì chính là trộm cắp!" Lão gia tử chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt.
Tống Hiển nghe thế thì càng tức giận.
"Nàng là thứ nhặt được, là đứa con hoang mà cha nương ruột cũng không cần! Tống gia chúng ta cho nàng một miếng cơm ăn thì nàng nên mang ơn đội nghĩa, có cái công thức bí mật còn cất giấu để đề phòng ai chứ? Vốn dĩ không hề xem chúng ta là người một nhà! A gia, người bị rót bùa mê thuốc lú gì vậy! Chẳng lẽ người còn trông cậy vào cha nương của nha đầu chết tiệt này tương lai cảm kích người sao?"
"Ai mà không biết Tống Anh bị ghét bỏ?! Nàng biến thành dáng vẻ như ma quỷ này, về nhà còn không biết chọc phải bao nhiêu kẻ thù đâu. Người che chở nàng như vậy, không sợ bị kẻ thù của nàng biết được, làm hại toàn bộ người Tống gia chúng ta sao!?"