Tống Hiển nói xong, đôi mắt vẩn đục của lão gia tử trừng ra tơ máu, không thể tin được lời chính tai mình nghe thấy.
Hắn lại suy nghĩ như vậy!
Tuy không phải cùng một nương sinh ra, nhưng mười mấy năm sống chung một nhà, chẳng lẽ một chút xíu tình cảm cũng không có sao?!
"Cút! Cút đi!" Lão gia tử vỗ mạnh xuống bàn, trông cực kỳ tức giận, lý trí cũng không còn nữa.
Mã thị thành thành thật thật đợi bên cạnh, ngay cả thở cũng không dám thở.
Cho dù là Tống Mãn Sơn cũng rất hoảng sợ, không nói hai lời, vội vàng kéo Tống Hiển ra khỏi chính đường, ném người vào trong sân, lại sợ hắn ta bỏ chạy nên dứt khoát tìm sợi dây thừng trói người lại.
Lúc sau, mang bánh ú còn dư lại qua bên Tống Anh.
Nhân bánh ú còn dư lại một nửa. Sau khi có được nhân bánh, Bùi gia ăn một ít trước, bán một phần cho mấy tửu lầu nhỏ có quan hệ tốt trước, những cái còn lại thì tự bán. Hắn ta cũng lấy danh bánh ú cực phẩm, nhưng rẻ hơn Duyệt Phong Lâu, một cái bánh ú bất kể là nhân gì đều 50 văn, cho nên bán rất nhanh. Đương nhiên, nhìn như rẻ hơn Duyệt Phong Lâu nhưng cũng kiếm lời không ít.
Tống Anh kiểm tra phần nhân bánh dư lại rồi để sang một bên, sau khi xác định không có vấn đề gì mới cho người bắt đầu gói.
Qua một đêm, bánh ú đã được bổ sung đủ.
Đương nhiên, sau khi làm xong việc nên làm, Tống Anh không hề khách khí nhờ cha mình trói Tống Hiển lại, đưa đến quan phủ trên huyện.
Chuyện lớn như vậy, người trong thôn không thể nào không biết, tất cả đều hoảng hồn.
Đây chính là tôn tử ruột của Tống gia, ai mà không biết Tống lão gia tử thương tôn tử này nhất? Thế mà bây giờ lại vì Tống Anh mà đưa tôn tử này lên huyện nha sao? Chuyện này cũng quá khó tin rồi đấy?
Trước tiên, có không ít lão nhân đến tìm Tống Lão Căn.
Nhưng Tống Lão Căn không gặp ai, chỉ nằm trong phòng.
Tức giận đến mức cả đêm không ngủ, ngày hôm sau mơ mơ màng màng, cả người nhức mỏi.
Mã thị chăm sóc rất cẩn thận, lão gia tử nhìn Mã thị, trong lòng cũng tức giận.
Người xưa nói rất đúng, cưới thê không hiền hủy ba đời.
Mã thị bình thường không nói tiếng nào, nhưng chuyện lần này chẳng phải do bà ngầm đồng ý sao? Con cháu không rõ mọi chuyện, ông cố kỵ mặt mũi của trưởng bối của bà lão nhà mình nên cũng không nhiều lời, nhưng trong lòng ông sáng như gương.
"Chuyện này, bà thấy thế nào?" Tống Lão Căn biết rõ vẫn cố hỏi.
Mã thị do do dự dự, nói: "Lão nhân... Hiển ca nhi làm ra chuyện đáng thất vọng… Nhưng nhà ta chỉ có một đứa hữu dụng như vậy, sau này chính là người trong thành. Đưa hắn đi gặp quan thì chẳng phải... huỷ hoại tiền đồ của hắn sao..."
A!
Lão gia tử nghiến răng nghiến lợi: "Đều do bà nuông chiều nó!"
Mã thị cúi đầu.
Bà có thể nuông chiều gì chứ, ai không biết trong nhà ngay cả một câu bà cũng không thể nói?
"Bà cho rằng ta không biết có phải không? Trước đây lúc Hiển ca nhi còn nhỏ, bà cả ngày khuyến khích Hiển ca nhi tị nạnh với Tuân ca nhi, lén lút cho Hiển ca nhi bao nhiêu thứ tốt!? Nhà lão Đại cẩu thả, bình thường không trông coi kỹ con cái, Hiển ca nhi gần như do bà nuôi lớn! Hắn thành ra như vậy còn không phải do bà dạy dỗ sao?" Lão gia tử nói.
Mã thị vẫn không rên một tiếng.
Lão gia tử thấy bà như vậy, trong lòng hối hận!
Ông biết, trong lòng Mã thị có oán khí.
Cô nương mà ông muốn cưới khi còn trẻ không phải Mã thị mà là người khác, nhưng sau đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thế là cưới Mã thị vào cửa. Lúc mới vào cửa, Mã thị không hề yên tĩnh, bị cha nương ông và ông dạy dỗ một phen, hai mươi năm sau không hề lui tới với nhà mẹ đẻ, sau này thấy thời gian đã lâu mới cho Mã thị chút tự do.
Trong lòng Mã thị chỉ thương Hiển ca nhi và nhà lão Tứ.
Nguyên nhân ông cũng biết, khi còn bé, ba đứa con đầu đều do trưởng bối chăm sóc, chỉ có lúc sinh hạ lão Tứ mới không khiến Mã thị phải chịu khổ, miệng cũng giỏi nịnh nọt, đi theo bên cạnh bà, ồn ào trưởng thành.