Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 147

Còn Hiển ca nhi, khi còn nhỏ cũng lớn lên bên cạnh ông, hơn nữa ngoại công  của Hiển ca nhi là một lão đồng sinh*, tri thức uyên bác, Hiển ca nhi cũng từng đọc sách, từ nhỏ Hiển ca nhi đã nói sau này sẽ cho Mã thị cuộc sống phú quý, Mã thị tin hắn ta, cảm thấy hắn ta hiếu thảo, đương nhiên đối tốt với hắn ta.

Lão gia tử thở dài.

* Đồng sinh: học sinh tham gia các kỳ thi do triều đình tổ chức mà không đậu tú tài

Trước đây, bản thân ông cũng chú trọng Đại phòng, yêu thích ấu tử, nhất cử nhất động của Mã thị xem như được ông ngầm đồng ý.

Nhưng bây giờ nghĩ đến đức hạnh của Hiển ca nhi, thật là khó chịu trong lòng!

"Lão nhân, lời này của ông... khiến lòng ta rét lạnh. Mấy năm nay ta cũng không làm gì mà? Chỉ giúp ông sinh nhi dục nữ, còn chuyện con cái trước giờ ta đều không nhúng tay..."

"Không nhúng tay? Lúc trước Hiển ca nhi từ hôn để cưới Bùi thị, là ai châm ngòi ra?!" Lão gia tử quăng một câu sắc bén như dao.

Mã thị rụt đầu.

Bà ta không sai...

Khi đó, bà ta chỉ nói Đào Hoa của thôn bên cạnh trông thô kệch, da đen, không được đẹp lắm, lúc đứng chung một chỗ với Hiển ca nhi không hề xứng đôi chút nào...

Hiển ca nhi nhà bà ta như vậy nên cưới tức phụ trong thành, tương lai mới có thể có năng lực hiếu thuận với trưởng bối.

Có gì sai sao?

Bùi thị kia xinh đẹp biết bao? Đôi mắt đen lúng liếng, gia cảnh cũng tốt, bớt cho Hiển ca nhi bao nhiêu chuyện?!

Đương nhiên, những lời trong lòng này, Mã thị một câu cũng không nói ra, giống như con bò già, thành thành thật thật làm việc, hầu bệnh lão gia tử.

Các vụ án được huyện nha tiếp nhận sẽ không xét xử ngay trong ngày mà lập hồ sơ để ở nha môn nhằm hạn chế điều động quan sai, ba ngày sau mới lên công đường.

Tống Anh là nữ hài tử, Tống Kim Sơn không để nàng đi, chỉ hắn và Tống Mãn Sơn ra mặt, có thư trần tình do trưởng bối khác trong nhà ký tên, viết rõ tội lỗi của Tống Hiển.

Huyện nha cho người đến Bùi gia hỏi thăm, biết được bọn họ quả thực đã bán bánh ú hoàng kim, kết quả vụ án gần như đã được xác định xong.

Lúc mấy người Tống Kim Sơn trở về cũng mang theo kết quả tuyên án Tống Hiển.

Gần thành Dung có mỏ, đang cần người đi đào, phạt Tống Hiển đào mỏ ba tháng.  

Hình phạt này không tính là nặng, dù sao thì trường hợp của hắn ta cũng xem như là tự thú, có trưởng bối trình bày rõ mọi chuyện, chủ động đầu thú, tang vật đã được thu hồi, tổn thất của khổ chủ không lớn, ba tháng này xem như lao dịch không công để cảnh cáo hắn ta, tránh sau này tái phạm.

Đương nhiên vẫn phạt bạc, bán được bao nhiêu tiền phải bồi thường cho khổ chủ bấy nhiêu.

Tìm đến Bùi gia.

Nhưng Bùi gia quyết không nhận nợ, chỉ nói không biết bánh ú này do Tống Hiển trộm tới, cho nên bạc này đương nhiên phải do Tống Hiển tự bồi thường, nếu hắn ta không bồi thường thì Đại phòng Tống gia, cha mẹ hắn ta, bồi thường.

"Đúng là làm bậy mà! Bùi lão Nhị vô ơn kia rõ ràng kiếm được bạc lại bắt nhà chúng ta gánh nợ, dựa vào đâu chứ?!" Đại Diêu thị chỉ cảm thấy trời sắp sập xuống.

Mấy ngày nay, bà ta đã phải chịu cú sốc quá lớn.

Bùi thị trốn trong nhà không lên tiếng.

"Ta muốn thay nhi tử ta hưu tức phụ độc ác, táng tận lương tâm này!" Đại Diêu thị khóc nửa ngày, đột nhiên hô một câu.

"Được rồi, đã như vậy còn ồn ào cái gì nữa? Cha ta còn đang bệnh đấy. Bùi lão Nhị không ra gì thì có liên quan gì đến tức phụ nhi? Hơn nữa, Bùi thị đang mang thai đấy, hưu nàng rồi, chúng ta không cần tôn tử nữa sao? Chờ Bùi thị sinh đứa bé ra, cha ta nhìn thấy còn có thể vui mừng hơn một chút!" Tống Phúc Sơn thở dài.

Đại Diêu thị tuyệt vọng ngồi xuống.

Đúng vậy, còn có đứa bé đấy...

Nếu không phải con bà ta xảy ra chuyện, bà ta thật, thật sự hận không thể... ăn tươi nuốt sống nàng ta!

"Vậy bạc này phải làm sao bây giờ... Nhà ta lấy gì trả cho Nhị Nha đây? Trong nhà làm gì có nhiều tiền như vậy chứ..." Đại Diêu thị khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment