Tống Anh vừa dắt con lừa tới tay, mũi con lừa này đã ngửi ngửi nhân sâm tinh.
Cặp lông mi như quạt hương bồ chớp chớp, ánh mắt vụt sáng hơi mơ màng, lỗ mũi thở phì phò vào mặt nhân sâm tinh.
"Nương! Tối nay chúng ta ăn thịt lừa hầm được không?" Khớp hàm của nhân sâm tinh run lên.
Vì sao loài người lại đáng sợ như vậy?
Lúc thì muốn nuôi gà, lúc lại muốn nuôi lừa!
Sẽ không có ngày nào đó đột nhiên bắt đầu nuôi trượng phu chứ?
"Cưỡi nó không tốt hơn ăn sao?" Tống Anh lắc đầu, "Ngươi chưa từng nghe nói thần tiên trong thoại bản đều thích dùng lừa làm vật cưỡi sao? Cưỡi con lừa này đi về thôn, có ai nhìn thấy mà không hâm mộ rồi nhìn thêm mấy lần chứ?"
"..." Không, nó chưa bao giờ nghe nói có thần tiên cưỡi lừa.
"Còn phải cưỡi thử." Tống Anh nghĩ nghĩ, bế nhân sâm tinh ngồi lên người con lừa.
Con lừa run run.
"Bịch" một tiếng, nhân sâm tinh té ngã.
"Xem ra ngươi không có đủ tuệ căn để thành tiên rồi..." Tống Anh nheo mắt, vội vàng nói sang chuyện khác, "Mấy ngày tới chọn một giờ lành... Nương đưa ngươi đi bái sư phó được không!?"
Nhân sâm tinh có dự cảm không tốt.
"Ngươi là nhi tử ta, ta làm nương kiếm được nhiều bạc thế này, chẳng lẽ không nên đưa ngươi đi đọc sách sao? Đúng lúc Nhị cữu cữu ngươi cũng phải đi học, chúng ta cũng có nhà ở trong huyện, sau này ngươi và Nhị cữu cữu ngươi cùng đến học đường nhé?" Ánh mắt Tống Anh sáng ngời.
Đương nhiên, trình độ của hai người không giống nhau, chắc chắn sẽ không học cùng một lớp.
"Đừng!" Nhân sâm tinh khiếp sợ nhìn nàng: "Nương, người muốn hại chết ta sao?! Trong huyện có nhiều người như vậy, ta còn phải ở cùng Nhị cữu cữu, nếu hắn phát hiện ta chui xuống đất thì phải làm sao?! Sẽ mang ta đi hầm đấy! Đúng đúng đúng... hắn cũng đã ăn ta không ít..."
Không phải nước tắm nó đều cho Nhị cữu cữu uống sao?!
Không chừng đã sớm uống đến nghiện rồi, sau khi phát hiện nó là nhân sâm tinh, chắc chắn nó nhất định phải chết!
Tống Anh cẩn thận suy nghĩ.
Chỉ số thông minh của nhân sâm tinh bây giờ quả thực không cao, hơn nữa lúc mới từ trên núi xuống còn có tật xấu chui xuống đất phơi nắng, khả năng bị phát hiện là rất cao.
"Vậy ngươi đi học ở trường tư thục trong thôn, sau này thi đậu Trạng Nguyên cho lão nương." Tống Anh nói.
"..." Nhân sâm tinh có hơi hối hận, sao lại bị nữ nhân không đáng tin như vậy bắt được chứ...
Bảo nó thi Trạng Nguyên sao?
Nó còn chưa biết chắc hình dạng loài người của mình có thể lớn lên hay không, không chừng mười tám năm sau vẫn là một đứa bé đấy?
Cho dù có lớn lên thì linh vật như bọn chúng chỉ cần có đạo hạnh và năng lực nhất định là có thể duy trì ngoại hình của mình. Nó không muốn giống loài người, chỉ sống được mấy chục năm đã già đi, làm da nhăn nheo dính vào nhau đâu!
"Nếu ngươi không muốn đi học thì không cần uống linh thủy nữa, dù sao... ngươi cũng không có gì cần dùng tới linh thủy mà? Ngốc như vậy, cho dù là bất cứ ai cũng có thể lừa ngươi xoay vòng vòng. Lỡ như sau này có yêu quái khác muốn giết ta, ngươi lại ngây ngốc mở cửa cho kẻ địch, chẳng phải là ta chịu thiệt sao?" Tống Anh nói tiếp.
Nếu hóa thành hình người thì phải có giác ngộ làm người.
Đọc sách để hiểu lý lẽ, mở mang đầu óc.
Không chừng còn có thể tạo ra linh đài nhanh hơn linh thủy đấy!
Nhân sâm tinh nghe vậy thì ấm ức dẩu môi, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Chuyện này đã được quyết định như vậy.
Có thêm hai mươi mẫu đất và khế ước mua bán nhà trong huyện, Tống Anh cũng hào phóng hơn, quà nhập học biếu tiên sinh trường tư thục còn có thêm mấy cân thịt.
Tống Anh sửa nhà, mua lừa, đương nhiên ai cũng biết Tống Anh kiếm được tiền.
Không có ai không hâm mộ.
Đương nhiên cũng có người ghen ghét và thống hận, tỷ như Lý Tiến Bảo.
Chỗ trước đây Tống Anh ở chính là một căn nhà cũ nát, bây giờ liếc mắt nhìn một cái, thế mà đã trở thành chỗ uy phong nhất trong thôn…