Tống Anh cũng rất chịu chi, đổi toàn bộ hàng rào tre trước tiền viện thành tường vây xây bằng gạch xanh, chuyển mấy cây trúc đến cửa, mỗi lần có gió thổi qua, cành lá đung đưa trông rất đẹp. Càng quan trọng hơn là đối với các thôn dân được mời đến giúp đỡ mấy ngày nay, Tống Anh hào phóng đến mức khiến người ta kích động.
Thôn bọn họ cũng tương đối tốt, những nhà có điều kiện thì một tháng có thể ăn dăm ba bữa thịt, nhà khó khăn nhất thì một, hai năm ăn một lần. Thế nhưng mấy ngày làm việc ở nhà Tống Anh, bữa nào cũng có thịt và màn thầu, đãi ngộ cực kỳ tốt, không có ai không giơ ngón cái.
Lý gia sống gần nhà Tống Anh, trước đây lúc Tống Anh làm nhân bánh ú dường như đều giấu kỹ, tuy cũng ngửi thấy mùi thịt nhưng không phải quá nhiều.
Nhưng mấy ngày nay, nàng đặt bếp lò ngoài sân, mùi thịt bay rất xa.
Tương phản với Tống Anh, mấy ngày nay Lý gia cực kỳ khổ sở.
Trong lòng Lý Tiến Bảo thật sự hận chết Tống Anh.
Cha hắn ta nửa chết nửa sống nằm trên giường, tuy lúc đó đã điều trị ngoại thương nhưng nội thương vẫn còn, lại nhiễm phong hàn, mỗi ngày đều vô tri vô giác uống nước thuốc.
Bạc trong nhà đều do nãi nãi giữ, nhưng dù sao trong nhà cũng phải chi tiêu, cho nên nãi nãi cũng không có bao nhiêu, gần đây cũng không còn để ý đến hắn ta, còn tiền riêng của nương hắn ta đều dùng để bồi thường cho Tống Anh...
Cho nên thời gian này, một miếng thịt vụn cũng không có để ăn!
Tống Anh thì sao? Cầm tiền của nương hắn ta ăn sung mặc sướng, sao trong lòng hắn ta có thể không tức giận?
Nhưng ngoài tức giận, ít nhiều cũng có hơi động lòng.
Tống Anh...
Không giống trước đây.
Từ khi nàng từ kinh thành trở về, ban đầu chỉ là dã nha đầu ăn nhờ ở đậu, cho dù xuất giá thì Tống gia cũng không cho bao nhiêu của hồi môn.
Nhưng bây giờ nàng có công thức bánh ú, mặc dù năm sau không kiếm được tiền nhưng bây giờ trong tay vẫn có tiền, mua một hơi hai mươi mẫu đất! Đây chính là một khoản cực lớn đấy!
Hơn nữa, tuy rằng Tống Anh đã xuất giá, nhưng trên thực tế cũng không có nhà chồng.
Ngoại trừ đứa nhỏ nhặt được bên ngoài, không có lấy một người có quan hệ với Hoắc gia.
Nói cách khác, nếu sau này Tống Anh xuất giá, không ai có thể ngăn cản, hơn nữa đồ của nàng... đều có thể mang đi!
Đương nhiên, tiền đề là Tống Anh không để lại cho đứa con hoang kia tí gì.
Con hoang...
Lý Tiến Bảo băn khoăn suy nghĩ mấy ngày.
Hôm đó hắn ta trùng hợp nhìn thấy Hoắc Lâm chán nản cõng đồ vật kỳ quái trên lưng đi về nhà, trong lòng sửng sốt, theo bản năng tiến lên chặn trước mặt Hoắc Lâm.
Toàn bộ rễ của nhân sâm tinh đều héo rũ.
Trong đầu chỉ còn lại mấy chữ: Nhân chi sơ, tính bản thiện*.
* Nhân chi sơ, tính bản thiện: câu đầu tiên trong Tam Tự Kinh - sách vỡ lòng của trẻ con Trung Quốc, có nghĩa là "Ban đầu khi sinh ra, con người vốn lương thiện"
Quá khó! Tam Tự Kinh đúng là quá khó!
Nhưng phu tử nói muốn đậu Trạng Nguyên thì không chỉ phải học Tam Tự Kinh mà còn phải học nhiều thứ khác nữa, số sách chồng lên nhau có thể lấp kín nó!
Rất có thể nó sẽ trở thành tiểu yêu tinh đầu tiên trong lịch sử linh vật vì đọc sách quá nhiều mà bị tức chết...
"Lâm ca nhi?" Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói.
Hoắc Lâm cau mày ngẩng lên nhìn: "Ngươi là ai? Trông có hơi quen mắt."
"Ngươi có thể gọi ta là Lý thúc thúc." Lý Tiến Bảo mặt dày nói.
Tuy rằng hắn ta chỉ lớn hơn Tống Anh một chút, nhưng... Tống Anh là nương của tiểu tử này, vậy hắn ta tự xưng là thúc thúc cũng không sai.
Nhân sâm tinh vừa nghe vậy thì nhất thời không vui.
"Tuổi của ngươi phải gọi ta là ông cố, cố, cố... cố tổ, gọi tắt là lão tổ tông mới đúng!" Nhân sâm tinh tức giận hừ hừ.
Mở miệng bảo nó gọi là thúc thúc? Dựa vào đâu chứ!
Lý Tiến Bảo thu lại nụ cười.
"Nương ngươi dạy dỗ ngươi thế nào vậy? Nhìn cũng đã năm, sáu tuổi rồi, một chút lễ nghĩa cũng không hiểu." Lý Tiến Bảo nhíu mày, nghĩ nghĩ, hòa hoãn mấy phần, "Nhưng không sao, sau này ngươi học cho tốt là được."
"..." Hoắc Lâm bĩu môi.
Nương nó đi đâu rồi? Mau tới đây đi, người này có bệnh!