Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 156

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Đại Diêu thị là người rất thích bắt bẻ người khác, quá khứ nhìn Nguyễn thị không vừa mắt, khi chưa phân nhà, việc trong nhà đều ném tất cả cho Nguyễn thị.

Nếu trong nhà có thứ gì tốt, tất nhiên cũng sẽ nỗ lực chiếm lấy, chắc chắn sẽ không để cho ba phòng khác chiếm được một chút tiện nghi nào.

Bà ta giọng lớn, cổ thô, khi mắng người rất hung dữ, đôi mắt khôn khéo giỏi giang, không thích đố kỵ, nhưng lại không thể nhìn các em dâu sống tốt hơn bà ta.

Nói tóm lại, ưu điểm rất ít, đặc biệt là lúc trước khi nguyên chủ đứng dưới góc độ nhị phòng bị áp bách mà nhìn, nàng càng cảm thấy đại bá mẫu rất đáng sợ.

Nhưng bây giờ, chuyện này…

Người phụ nữ đang cười tủm tỉm trước mặt là sao thế?

"Đại bá mẫu… Hôm nay người qua đây để đặc biệt dặn ta để ý đến Lâm ca nhi hơn sao?" Tống Anh nghi ngờ hỏi.

Không phải là tới gây phiền phức à?

Thật lòng mà nói, khi nhìn thấy vết thương trên người Đạt ca nhi, ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng cho rằng Đại Diêu thị tưởng là nàng đánh người.

Mà giờ phút này, nàng đã bị vả mặt.

Nàng cảm thấy lương tâm mình đáng bị lên án.

"Còn có thể có chuyện gì khác sao?" Đại Diêu thị cười một tiếng: "Nhị Nha à, ta biết ngươi cảm thấy Hiển ca nhi nhà ta không ra gì, nhưng hôm nay ta tới đây cũng là muốn nói với ngươi, Hiển ca nhi là nhất thời đi lầm đường, đều do tiểu yêu tinh Bùi thị kia gây ra, ngươi xem Đạt ca nhi nhà ta đi, mới mười tuổi đã biết yêu thương cháu ngoại, hiểu chuyện lương thiện cỡ nào chứ?"

"Ngươi đừng cho rằng Đạt ca nhi và Hiển ca nhi nhà ta giống nhau, đều sẽ bắt nạt ngươi." Đại Diêu thị lại nói.

Tống Anh nghe vậy thì lập tức hiểu rõ.

Đại Diêu thị là muốn nói với nàng rằng, đại hào Tống Hiển kia vô dụng, nhưng còn có tiểu hào ở đây, hơn nữa, tính tình của tiểu hào còn tốt hơn nhiều.

"Sao có thể chứ? Tình cảm hôm nay của Đạt ca nhi, ta xin nhận." Tống Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lúc trước ta có hiểu lầm Đạt ca nhi một chút, hôm nay tỷ tỷ cũng chính thức nói lời xin lỗi với ngươi, xin lỗi, Đạt ca nhi."

Trong trí nhớ, ngày đó Tống Đạt đứng chung một chỗ với đám hài tử Ngưu Sơn Sơn kia, cũng kiêu ngạo mắng chửi nguyên chủ.

Nhưng chỉ mắng thôi, không ném cục đá kia lên người nàng.

Nếu sau này Tống Đạt thật sự có thể hiểu chuyện, nàng cũng sẽ không nắm mãi chuyện quá khứ không buông.

Tống Đạt đỏ mặt: "Không phải… Nhị tỷ, là ta không tốt."

Lúc ấy, hắn ta thường nghe người khác nói nhị tỷ nàng ấy phạm sai lầm mới bị cha nương thân sinh trả về gấp, nói mặt nàng bị huỷ hoại, chắc chắn là bởi vì ỷ vào dung nhan mà quan hệ lung tung với người khác, vậy nên mới bị trừng phạt, hơn nữa sau khi nhị tỷ trở về, cha nương cũng than ngắn thở dài một trận, lo lắng sẽ bị nhị tỷ liên lụy, khoảng thời gian đó, bọn họ ngủ cũng không dám ngủ say, sợ nửa đêm có người lại đây giết người diệt khẩu.

Cho nên, hắn ta rất chán ghét vị nhị tỷ cố tỏ vẻ đáng thương kia, đặc biệt là nàng còn cố tình quấn lấy Lý Tiến Bảo.

Nhưng khoảng thời gian trước, khi nhàm chán, hắn ta sẽ trò chuyện với nhị ca, nhị ca nói rất nhiều chuyện với hắn, hắn mới biết được hóa ra Lý đại ca không tốt như hắn nghĩ.

Hơn nữa, đại ca trộm đồ của nhị tỷ, trong lòng hắn cũng cảm thấy xấu hổ, ở trước mặt nhị tỷ, hắn cũng không dám ngẩng đầu.

Khoé miệng Tống Anh cong lên.

"Đại bá mẫu, lúc trước Đạt ca nhi có hơi bướng bỉnh, gần đây trong nhà có chuyện, quả thật đã bình ổn hơn nhiều, ta cảm thấy… Nhân cơ hội này, người nên đốc thúc việc học của hắn nhiều hơn." Tống Anh thân thiết nói.

Tiểu hài tử như vậy, nếu hiểu chuyện thì càng nên đọc sách nhiều hơn!

Không chừng cũng có thể làm nên tên tuổi trong kỳ thi sau này!

Sau khi Tứ thúc giục Tống Tuân đến huyện thành học tập, Tống Anh càng có chấp niệm với việc học tập hơn.   

Còn có nhân sâm tinh nữa, gần đây nó đang học Tam Tự Kinh, chữ nó viết quả thật giống như giun đất tìm mẹ, căn bản nhìn không thể hiểu được, dáng vẻ giống như quỷ vẽ bùa, nàng vừa cầm thước vừa nhìn sắc mặt nhân sâm tinh thay đổi càng khiến nàng cảm nhận được niềm vui khi làm mẹ.

Bình Luận (0)
Comment