Mang theo hào quang trách nhiệm của người mẹ, giờ phút này, Tống Anh nhìn thấy hài tử choai choai, lập tức muốn hỏi đối phương thích đọc sách gì.
Tống Đạt kinh hãi nhìn nàng một cái.
Nhị tỷ?
Sao lại không làm giống như kịch bản? Hắn đã xin lỗi rồi, chẳng lẽ không thể khen ngợi hắn mấy câu, sau đó cho ít kẹo rồi tiễn hắn sao? Nếu không thì thêm mấy cốc nước trái cây cũng được mà!
"Đạt ca nhi có đi học, chỉ là hắn giống như con khỉ, không ngồi yên được, tiên sinh đã mắng hắn rất nhiều lần nhưng không có tác dụng, ta muốn cho hắn học thêm mấy năm để chữ nghĩa biết được cũng gần bằng người ta, đến lúc đó sẽ lên huyện thành tìm một công việc tốt để làm, thật sự không được thì để hắn đi theo cha hắn làm thợ nhuộm."
Tống Anh nhăn mày lại: "Không được."
Đại Diêu thị sửng dốt.
"Lời này của bá mẫu sai rồi, Đạt ca nhi còn nhỏ, đáng dễ dạy dỗ, hắn vừa nhìn đã biết là hài tử thông minh, nếu có thể nghiêm khắc bắt hắn học hành, không chừng trong tương lai có thể thi đỗ cử nhân tiến sĩ, nếu hắn làm quan, sau này người cũng có thể được gọi một tiếng lão phu nhân, vậy sẽ uy phong hơn bất kỳ ai."
Triều Đại Định rất quan tâm đến các thành viên trong khoa cử, Tống Hiển phạm tội có tiền án, nhưng không ảnh hưởng gì tới Tống Đạt, tất nhiên, nếu Tống Hiển phạm tội quá lớn, vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tống Đạt, nhưng nếu có tình trạng này, tộc Tống thị nhất định sẽ khai trừ Tống Hiển ra khỏi tộc, đến lúc đó Tống Đạt cũng sẽ không có việc gì.
Chỉ cần cha Tống Phúc Sơn không gây chuyện, Tống Đạt có thể tiếp tục học hành trong tương lai.
Đại Diêu thị hơi hoảng hốt.
Làm lão phu nhân…
Bà ta có thể được như vậy sao?
Đại Diêu thị quay đầu nhìn nhi tử.
Nhi tử của bà ta lớn lên trắng trẻo, đôi mắt đen lúng liếng lộ ra sự khôn khéo, lúc đi theo bà ta, bộ não nhỏ bé đó kiếm tiền rất nhanh, cũng có rất nhiều ý tưởng hay ho, bình thường chuyện học hành cũng không tính là chậm chạp, chỉ hơi ham chơi mà thôi…
Tống Đạt bị nhìn chằm chằm đến mức cả người sởn gai ốc.
"Nương…" Ngàn vạn lần đừng ép hắn đọc sách!
Sẽ chết người đấy!
"Tiểu tử này không thành thật, mỗi ngày ta đều phải dệt vải làm việc, nào có thời gian rảnh rỗi để quản hắn? Cha hắn lại thường xuyên không có ở nhà…" Ngọn lửa nhỏ trong ánh mắt Đại Diêu thị tắt dần.
Bà ta cũng biết hài tử tốt là phải bồi dưỡng.
Nhưng sự thật là, những người như bà ta không có sức lực, nhất là gần đây mới mất căn nhà, còn tiêu khá nhiều tiền để bù đắp chi phí nguyên liệu và nhân công làm bánh ú, dẫn tới kinh tế trong nhà càng khó khăn, đồ thêu của bà ta không đẹp, phải dệt thêm thật nhiều vải mới có thể bán được tiền!
"Nếu không thì như vậy đi, Lâm ca nhi nhà ta cả ngày đều viết chữ một mình, không có người trao đổi, mặc dù hai người bọn họ không cùng một lớp, nhưng lại có chung phu tử, có thể ôn tập cùng nhau, ta cũng biết chữ, có thể thay người quản giáo, nhưng người đừng chê ta nghiêm khắc là được." Tống Anh chủ động nói.
Tống Đạt à…
Mối thù mắng chửi nguyên chủ vẫn muốn báo, báo như thế nào được?
Vậy để hắn đọc nhiều sách hơn, đọc sách nhiều chắc chắn sẽ bớt th.ô t.ục, miệng sẽ nói nhiều thứ dễ nghe hơn "đồ xấu xí" và "con hoang" nhiều.
Đúng rồi, không nghe lời còn có thể quang minh chính đại đánh hắn một trận.
Trên mặt Tống Anh mang theo nụ cười hiền từ.
Cả người Tống Đạt nổi da gà.
"Vậy thì tốt quá rồi! Lâm ca nhi là tiểu tử ngoan ngoãn, nếu Đạt ca nhi có thể hiểu chuyện giống như nó, vậy ta cũng có thể bớt lo lắng." Đại Diêu thị căn bản không muốn từ chối.
Thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Có người quản hài tử thay cho bà ta sao?
Mặc dù Tống Anh và Đại phòng có chút mâu thuẫn, nhưng nàng cũng mang họ Tống! Đã mở miệng, tất nhiên là muốn tốt cho Đạt ca nhi!
Hơn nữa, Lâm ca nhi quả thật rất hiểu chuyện, cho dù là lão gia tử, đối với tiểu hài tử không có bất kỳ quan hệ huyết thống này cũng sẽ mang theo mấy phần nhiệt tình và yêu thương, vậy nên nhất định phải để nhi tử theo học thì mới có thể được lão gia tử quan tâm, kéo mấy người Tam phòng xuống!