Tống Anh rất yên tâm để Hoắc Lâm ra ngoài.
Nhi tử của nàng tốt xấu gì cũng là nhân sâm tinh, hôm trước đối phó với Lưu thị cũng có thể kéo mấy nhúm tóc ở trên đầu bà ta xuống, bây giờ còn có thể bị mấy tiểu hài tử bắt nạt sao?
Vậy nên trước đó nàng cũng đã nói với nhân sâm tinh, nếu có người tới đánh nó thì không cần khách khí, cứ đánh trả lại!
Nhưng mà phải cố gắng đá vào mông, đừng động vào mặt, dù sao vết thương trên mặt cũng nghiêm trọng hơn, sẽ dễ dàng bị đuối lý.
Lúc này, tiểu nhân sâm bước ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc giống như là muốn lên chiến trường.
Nửa đường, quả nhiên bọn họ gặp đám nhóc Ngưu Sơn Sơn.
Thấy Tống Đạt, Tống Thắng và Tống Uy Tống Võ bọn họ, Ngưu Sơn Sơn sửng sốt, sau đó giận dữ mắng Tống Đạt: "Tống Lục Lang ngươi không biết xấu hổ, dám cáo trạng sao!"
Quả thật, Tống Đạt cũng hơi chột dạ.
Nhưng cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hoắc Lâm, hắn ta lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: "Các ngươi bắt nạt cháu ngoại ta, ta đương nhiên phải bảo vệ nó! Không phải ta cáo trạng, là… Không giữ được bí mật, vô tình tiết lộ mà thôi!"
Hoắc Lâm nhếch miệng cười với Tống Đạt.
"Lục cữu cữu, người tốt bụng quá, nương ta nói mặc dù người trông nghịch ngợm nhưng thực ra rất thông minh, chỉ là cố ý giả vờ không hiểu chuyện giống như những tiểu hài tử bình thường khác mà thôi, lúc trước người chơi cùng với đám Ngưu Sơn Sơn, chắc chắn là muốn hướng bọn họ phát triển theo chiều hướng tốt! Nhưng bọn họ lại hết thuốc chữa rồi!" Lời khen ngợi độc lạ.
Nương nó nói, sau này phải chơi cùng với Tống Đạt và Tống Võ.
Nếu đã mời Tống Đạt thì không thể không mời Tống Võ cũng ở học đường.
Nếu muốn cùng nhau học tập, vậy thì phải làm cho Tống Đạt và Tống Võ ngoan ngoãn, nếu hai người bọn họ không hiểu chuyện, không học tập tốt, vậy đến lúc đó, nó cũng sẽ bị phạt chung.
Cho nên, hôm nay, nó phải dùng khuôn mặt bầu bĩnh như đứa trẻ trong tranh tết của mình để mê hoặc Tống Đạt, để hắn nghe lời mình!
Tống Đạt được khen đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Không ngờ rằng nhị tỷ còn ngầm khen hắn…
"Các ngươi kêu huynh đệ lớn hơn tới, có ra thể thống gì không! Có bản lĩnh thì bảo Tống Thắng ca tránh ra đi!" Ngưu Sơn Sơn lại nói.
Hắn ta chỉ mới mười ba tuổi, bằng tuổi Tống Uy, nhưng Tống Thắng đã mươi lăm, bộ dạng rất khoẻ khoắn, giống như Tống tam thúc, vừa nhìn đã biết là người có sức lực lớn!
Hắn ta hơi rụt rè,
"Mấy người được phép bắt nạt Lâm ca nhi, sao lại không được để tam ca ta bắt nạt các người!" Tống Đạt hừ một tiếng: "Còn đánh nữa không, nếu không đánh thì chúng ta phải đi học!"
Mấy người Ngưu Sơn Sơn nhìn nhau.
Cuối cùng lựa chọn bỏ chạy.
Hắn ta cũng không tin, Tống Thắng bọn họ ngày nào cũng có thể đi cùng Hoắc Lâm.
Nghe nói Tống Thắng và Tống Uy sắp lên huyện thành, không chừng hai ba ngày nữa là đi rồi, đến lúc đó phải đánh cả Tống Đạt! Để cho hắn biết thế nào là lễ độ!
Tống Đạt kiêu ngạo ngẩng đầu, cảm thấy là mình vừa mắng những người đó bỏ đi.
Tống Thắng và Tống Uy thuận tiên đưa ba đứa nhỏ đi học, liên tục năm ngày.
Năm ngày sau, hai người được đưa đến huyện thành, sau này sẽ tiếp tục học áp tải với người của tiêu cục, mặc dù có hơi nguy hiểm, nhưng sau khi hành nghề, mỗi tháng kiếm được nhiều bạc, việc nuôi gia đình tạm thời không thành vấn đề, nếu có bản lĩnh, tương lai còn có thể dựa vào năng lực của mình mà lập thương đội, buôn bán hàng hoá bắc nam, cũng là một nghề nghiệp tốt.
Những ngày tiếp theo, sau khi tan học, Tống Đạt và Tống Võ đều đến nhà Tống Anh.
Dù sao cũng mới đến được mấy ngày, Tống Anh cũng phải thể hiện sự khoan dung của chủ nhà, tránh việc doạ người chạy mất.
Nhìn thấy hai người đã quen thuộc với hoàn cảnh, nàng lập tức bộc lộ thái độ của cọp mẹ.
"Tống tiểu lục, ngươi đi học mấy năm rồi?" Tống Anh cười tủm tủi.
"Bốn năm rồi, thế nào, nhị tỷ, ta viết giỏi hơn bọn họ đúng không?" Tống Đạt tự tin cười.
Nhìn Hoắc Lâm, chữ viết của nó rất khó coi, còn có ngũ ca nữa, học nhiều ngày như vậy rồi mà mới viết được mười chữ!
Chỉ mười chữ thôi đó, đúng là đồ ngốc!