Nhìn vẻ mặt tự tin của Tống Đạt, Tống Anh cũng không biết có phải đứa nhỏ này bị ngốc hay không?
Người trong Tống gia, ai có tư cách đến học đường đọc sách chứ? Tất nhiên là đại biểu cho địa vị của tôn tử đại phòng, cùng với thúc thúc ở tứ phòng được cưng chiều rồi!
Huynh ruột của nàng có thể được đọc sách, đó là vì cha nàng cảm thấy cơ thể Tống Tuân yếu ớt, vì nghĩ cho tương lai của hắn mà quỳ rách đầu gối cầu xin!
Còn Tống Đạt thì sao? Sáu tuổi đã được đến học đường, tiền đi học lúc trước đều là lấy từ tiền công trung*, học bốn năm, bốn năm rồi! Bây giờ nàng chỉ bảo hắn viết nửa phần trước của "Tam Tự Kinh" mà thôi, vậy mà hắn cũng gặp khó khăn, vẽ mấy cục bột đen trên giấy!
*công trung: Ngày xưa, sau khi phân nhà, mỗi người sống cuộc sống riêng của mình nhưng vẫn phải đóng một số tiền nhất định, số tiền này do người đứng đầu gia tộc quản lý và dùng vào những việc chung của cả gia tộc, được gọi là công trung.
Tất nhiên, chính xác cũng có, nhưng… Ha ha, chữ viết cũng chỉ đẹp hơn nhi tử của nàng một chút mà thôi!
Tống Anh nhìn ba hài tử này làm bài tập mấy ngày, bây giờ đã nắm rất rõ trình độ của ba hài tử.
Tống Đạt…
Chính là một tên ăn hại.
Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn, thật ra hắn nhớ, nhưng ý nghĩa bên trong thì cái biết cái không, hơn nữa ở độ tuổi này của hắn, quả thật cũng có thể luyện viết tốt, nhưng hắn quá lười biếng, dùng lại giấy lúc trước Tống Hiển học tập còn dư lại, cho nên không quá để tâm, chữ viết giống như giun bò, rất khó coi.
Mặc dù Tam phòng Tống Võ bắt đầu muộn, cũng không phải rất thông minh, nhưng lại hiểu chuyện và trưởng thành hơn, mặc dù mới viết được mười chữ to nhưng lại có thể nhớ mọi thứ mà phu tử bảo cần phải nhớ.
Nhân sâm tinh thì sao…
Tốt xấu gì cũng là linh vật, ngoài chữ viết xấu, những thứ khác nó đều có thể theo kịp, chỉ cần phu tử đã giảng, nó hầu như đều nhớ hết, cũng liều mạng vì một ít linh thuỷ.
"Nhị tỷ, ca ca ta nói, đọc sách cũng không có tác dụng gì, ta lại không thể thi đậu Trạng Nguyên, biết viết một nghìn chữ cũng giống như một trăm chữ thôi! Hơn nữa, ta biết hết mấy chữ kia, chỉ là viết chữ quá mệt mà thôi! Qua hai năm nữa, ta không đi học nữa đâu, đây thật sự không phải là việc dành cho con người." Tống Đạt kiêu ngạo nói.
Ca ca hắn nói rất chính xác.
Tống Anh cười lạnh một tiếng.
"Nhị tỷ, sao tỷ tỷ lại nhìn ta như vậy? Ta nói không đúng sao? Ngươi nhìn ca ca ta đi, đọc sách gần mười năm, bây giờ không phải cũng giống cha ta, làm việc ở phường vải nhuộm vải sao? Mỗi tháng cha ta kiếm được không ít bạc, tương lai ta cũng sẽ giống như bọn họ, có thể nuôi vợ nuôi con!" Tống Đạt lại nói.
"Ồ, ngươi suy nghĩ cũng nhiều đấy, đã suy nghĩ đến chuyện thành thân sinh con sau này rồi sao?" Tống Anh châm chọc nói.
"Ta đã mười tuổi rồi, qua hai năm nữa, nương ta có thể tìm một cô nương cho ta mà?" Tống Đạt thản nhiên nói.
Tống Anh nghẹn lại.
Lời này của Tống Đạt thật ra là lời nói thật, ở thời đại này, người ta thành thân sớm, nếu chưa có ý định kết hôn, mười hai mười ba tuổi vẫn có thể gặp nhau, nói chung, thời gian gặp mặt sẽ là hai ba năm, đợi đến khi tìm được người thích hợp, lại đính hôn thêm một hai năm, chờ đến mười bảy mười tám tuổi là vừa đúng lúc đủ tuổi thành thân.
Nhưng ở trong mắt Tống Anh, Tống Đạt chính là một củ cải nhỏ mười tuổi.
Vẻ mặt nghiêm túc nói về chuyện sau này với nàng làm nàng rất không quen.
Tống Anh nghiêm túc nói: "Đó là kế hoạch trước kia của ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, mục tiêu của ngươi sẽ phải sửa lại."
"Sao?" Tống Đạt sửng sốt.
Tống Võ cũng khó hiểu nhìn Tống Anh.
"Tỷ tỷ hỏi các ngươi, các ngươi thích ăn gì nhất?" Tống Anh nói.
"Bánh đường!" Tống Đạt không hề nghĩ ngợi.
"Ta cũng vậy…" Tống Võ cẩn thận nói.
Bánh đường là một món điểm tâm rất đơn giản, được làm từ trứng, bột mì và đường, nhưng cho dù như vậy, không phải lúc nào tiểu hài tử cũng có thể ăn, cho nên hài tử ở nhà nào cũng thèm món bánh này.