Nói thật thì cuộc sống của Tống Đạt còn khá tốt, dù sao cũng là hài tử của đại phòng, một hai tháng cũng có thể ăn một lần, nhưng Tống Võ không giống như vậy.
Tam phòng nhiều con cái, trên hắn đều là ca ca cơ thể to lớn, vậy nên ngày thường ở trong nhà không được coi trọng, Tiêu thị chỉ biết làm việc, càng không thể tâm sự với nhi tử, cho dù nói chuyện, tất nhiên cũng sẽ chú ý tới trưởng tử, cho nên từ nhỏ, Tống Võ đều là mặc lại đồ của các huynh trưởng, ăn cũng là ăn đồ còn dư lại của các huynh trưởng.
Vận may của hắn không tốt như Tống Mãn Sơn, bởi vì tuổi của bốn huynh muội không chênh lệch quá lớn, vậy nên hắn làm ấu tử, không chỉ không được thiên vị mà ngược lại còn bị xem nhẹ.
Cho nên, hắn ta căn bản chưa được ăn bánh đường mấy lần.
"Nếu các ngươi muốn ăn bánh đường, vậy thì phải đọc sách thật tốt." Vẻ mặt Tống Anh nghiêm túc, lại nói: "Đạt ca nhi, nếu tương lai ngươi làm công nhân nhuộm vải giống cha ngươi, vậy thì thật sự có thể nuôi vợ nuôi con, nhưng ngươi có thể mua bánh đường mỗi ngày cho hài tử của ngươi ăn sao? Đến lúc đó, ngươi cũng giống như cha ngươi, mỗi ngày trên người mặc quần áo đủ màu sắc, từ xa đã ngửi thấy mùi hương của thuốc nhuộm, móng tay cũng bẩn thỉu, vất vả lắm mới mua được một miếng bánh đường, nhưng khi lấy được lại nhìn bàn tay thô ráp của mình trước, đến lúc đó còn có thể ăn được không?"
Hài tử mười mấy tuổi rồi, nói như vậy cũng có thể nghe hiểu được đúng không?
Tống Đạt ngây ngốc: "Không phải mọi người đều như thế sao?"
Cha hắn kiếm tiền rất nhẹ nhàng đó! Hắn còn biết rằng rất nhiều người muốn làm thợ nhuộm cũng không có cửa đâu!
Giống như tam thúc của hắn, ngoại trừ kiếm sống bằng nghề thợ mộc thì cái gì cũng không biết, chỉ có thể chăm sóc những đồng ruộng đó, không phải càng mệt hơn sao?
Tống Anh có hơi không nói nên lời, đành phải nói: "Thiên hạ này không chỉ có bánh đường là đồ ăn ngon, còn có những thứ khác nữa, ngươi cũng biết là nhị tỷ ngươi trước đây đã từng sống ở gia đình giàu có, ngươi biết gia đình giàu có ăn cái gì không?"
Tống Đạt ngồi thẳng người lên, vẻ mặt tò mò.
Hắn đã muốn hỏi từ lâu rồi!
"Gia đình giàu có ấy à, mỗi ngày đều có gà vịt cá trứng, đồ ăn hàng ngày, bữa cơm cũng có tới mười món, nếu là ngày lễ ngày tết, màu sắc càng đa dạng, điểm tâm của bọn họ cũng đủ loại kiểu dáng, có hơn chục loại mà ta từng nghe nói hoặc nhìn thấy, ví dụ như bánh phô mai đường, bánh hoa quế, bánh hoa mai đường, bánh như ý, bánh trăm quả, bánh cát tường, bánh trân châu phỉ thuý, bánh lá sen, điểm tâm bảy món, hoa khai phú quý, nước pha lê… Mỗi loại một hương vị, đều ngon hơn bánh đường ngươi thích ăn kia một trăm lần!"
"Gia đình giàu có còn có công tử, không cần làm việc, không cần phải nuôi đàn lợn hôi thối ngoài sân, cũng không phải chịu đựng mùi phân gà bay khắp nơi mỗi ngày, bọn họ còn có người hầu chuyên biệt chăm sóc, có thể thay y phục trên người mỗi ngày một lần hoặc là một ngày thay mấy lần, dù sao người nhà cũng không cần giặt, đều có người hầu làm cho…"
Tống Đạt và Tống Võ nghe xong thì sửng sốt.
"Ngươi nhìn y phục trên người của ngươi đi, có phải rất thô cứng hay không? Rách rồi còn phải vá lại, nhưng gia đình giàu có sẽ không làm như vậy, nếu y phục của những công tử đó bị bẩn mà giặt không sạch, sợ là sẽ trực tiếp vứt đi. Bọn họ ra ngoài được ngồi xe ngựa, chờ đến khi thành thân còn có thể cưới tiểu thư nhà hào môn, các ngươi có biết tiểu thư nhà hào môn trông như thế nào không?"
"Những tiểu cô nương đó xuất thân cao quý, làn da trắng nõn, giống như tiên tử hạ phàm, trên người các nàng ấy loé lên ánh sáng, chân không dính bùn, tay không dính bụi…"
"Những gia đình giàu có này bắt nguồn từ đâu? Tính toán từ tổ tiên của họ, lão tổ tông kia chắc chắn đã từng nghèo khó, chỉ là sau đó nỗ lực vươn lên, lúc này mới có thể để cho đời sau hưởng phúc." Tống Anh lại nói.
Gia đình giàu có cũng có lúc buồn bã, nhưng giờ phút này, nàng phải làm cho tên tiểu tử thối này biết rằng kế hoạch mà hắn tính toán căn bản không tính là tốt đẹp.