Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 162

Tống Đạt trợn tròn mắt.

Nhiều điểm tâm như vậy sao, nghe có vẻ rất ngon.

Còn có đại tiểu thư kia…

Nàng ấy trắng đến phát sáng sao? Hắn không tưởng tượng được dáng vẻ như vậy, ví dụ như vị đại tỷ của hắn, đều là làm việc từ nhỏ, da đen, tóc vàng, nếu tỷ ấy không mặc quần áo nữ nhân, sợ là cũng không khác gì nam nhân.

"Nhị tỷ, tỷ tỷ nói cái kia… Đọc sách là có thể sao?" Hắn muốn ăn điểm tâm.

"Ta không chắc lắm. Nhưng nếu ngươi không đọc sách thì chắc chắn không thể." Tống Anh cười nhạo một tiếng: "Ngươi là con thứ, tương lai đại phòng các ngươi còn phân gia, dựa theo quy củ, ngươi nhỏ hơn nên cũng không được phân nhiều bạc, ngươi không nhân lúc bây giờ tuổi còn nhỏ, chưa phân nhà mà nâng cao bản lĩnh học tập, vây sau này cũng chỉ có thể giống như đại bá, thậm chí còn không bằng đại bá, dù sao thì… Đại bá ta chính là trưởng tử, khi phân nhà, nhà ta chắc chắn sẽ chiếu cố ông ấy hơn, ngươi thì không giống như vậy."

Trước đây, Tống Đạt không để ý đến cách nói gì mà con trưởng con thứ.

Bởi vì trước đó hắn luôn nghe nương hắn nói bọn họ là đại phòng, vậy nên, tất nhiên là hắn cảm thấy gia gia sẽ cho đại phòng nhiều thứ nhất.

Nhưng…

Sau này hắn không còn là đại phòng nữa thì sao?

Nói cách khác, hắn sẽ phải chịu thiệt? Bắt hắn tranh đoạt với ca ca hắn sao?

Tống Đạt nghĩ tới đại ca nhà mình, cảm thấy khả năng mình có thể tranh được rất nhỏ, huồng hồ, đại ca hắn còn sắp có hài tử…

Thêm nữa, cho dù tranh giành thì cũng không hợp quy củ, bởi vì trong thôn đều là như vậy, đại phòng được chia nhiều tiền hơn!

Tống Đoạt mơ hồ nghĩ tới dáng vẻ thê thảm đáng thương của mình trong tương lai, cả đời cực khổ kiếm tiền, cả người toàn mùi lạ không nói, đồ ngon cũng không được ăn mấy miếng, khi cưới tức phụ còn đen giống như cục than…

"Nhị tỷ, ta cũng muốn đọc sách, nhưng ta quá ngu ngốc." Tống Võ rất thật thà.

"Có câu nói là người chậm cần bắt đầu sớm, ngươi cảm thấy bản thân học muộn học chậm, vậy ngươi phải bù đắp sự thiết xót so với người khác, con đường đọc sách không chỉ để thi cử làm quan, mà còn phải hiểu lý lẽ, có thêm nhiều kiến thức."

"Trong thôn chúng ta thích đưa người đọc sách đến chỗ nào nhất?" Tống Anh hỏi.

"Ta biết, là đi làm ở phòng thu chi, không phải lo nắng mưa, tiền lương cũng cao, nghe nói làm tốt còn được chủ nhân thưởng cho." Tống Võ nói.

"Đúng vậy, nguyên do bọn họ chọn đọc sách, ngoài cái này ra, đọc sách nhiều sẽ biết nhiều chữ, biết nhiều đạo lý, các ngươi có thể căn cứ theo tri thức trên sách để hiểu biết về vụ mùa, sau đó vận dụng vào trong thực tế, tất nhiên sẽ làm tốt hơn người khác…"  

"Nếu các ngươi xem ít sách, chỉ biết viết chữ, vậy cũng được, sau này có thể thay người khác viết thư từ, câu đối, mẫu đơn kiện gì đó, chắc là Đạt ca nhi đã từng đến tiệm sách rồi đúng không? Nơi đó có bán quạt lớn của các nhà văn, phía trên chỉ đơn giản vẽ hoa lan cây trúc gì đó, lại viết thêm hai chữ trên đó, vậy mà có thể bán được với giá vài lượng bạc, còn có ở độ tuổi này của ngươi, chắc là cũng từng nghe thoại bản rồi đúng không? Nó cũng là do người đọc sách viết…"

"Ngay cả người kể chuyện trên cầu cũng thuộc tứ thư ngũ kinh, lịch sử từ cổ đại đến hiện đại, các ngươi còn cảm thấy đọc sách vô dụng không?" Tống Anh tiếp tục bịa chuyện nói.

Ba tiểu gia hoả ngây người.

Tống Anh chưa từng nói nhiều như vậy, lúc này miệng khô lưỡi khô, uống một cốc nước trà lớn.

Hoa dại trên núi bắt đầu nở, trà của nàng dùng hoa Kim Tước sinh trưởng trên núi, mùi hoa hơi nhạt nhưng rất tốt với cơ thể, bây giờ hoa cũng mới nở, chưa có nhiều người hái. Nàng tính hai ngày nữa sẽ có nhiều hoa hơn, hái một ít đem đi phơi nắng, dược phòng chắc là sẽ thu mua.

Kiếp trước, nàng đã từng uống rất nhiều trà ướp hoa, hoa Kim Tước này có tác dụng bổ âm, kiện tỳ, kích hoạt tuần hoàn máu, chứa nhiều loại vitamin và khoáng chất cũng là thứ tốt.

Bình Luận (0)
Comment