Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 172

Thật ra, thời gian đi học ở trường tư thục trong thôn rất thoải mái, không quá nghiêm khắc với tiểu hài tử, buổi sáng chỉ học một canh giờ rưỡi, buổi trưa sẽ cho nửa canh giờ để ăn cơm, khoảng bốn giờ chiều ở kiếp trước là tan học.

Tống Anh cũng lập kế hoạch sau khi tan học cho bọn nhỏ.

Đầu tiên luyện chữ một canh giờ, sau khi luyện chữ xong thì đọc hiểu, thảo luận về bài học, lúc này cũng có thể ăn tối, không cần gấp gáp, tóm lại trước khi đi ngủ vào lúc 8 giờ tối phải hiểu hết những gì đã học ban ngày, nếu không sẽ đánh đòn, ngoài ra còn cắt đồ ăn vặt của ngày hôm sau.

Tống Đạt trợn tròn mắt sau khi nghe xong thời gian biểu này.

Đương nhiên vô cùng kháng cự.

Như vậy quá khó!

Một chút thời gian vui chơi cũng không có!

Tuy rằng có thể chơi ở học đường nhưng mà...

Nếu ở học đường học không tốt, chắc chắn sau khi tan học phải tốn nhiều thời gian hơn để đọc sách, còn bị Nhị tỷ tỷ giám sát, thậm chí phu tử cũng sẽ đánh giá hắn không tốt... Như vậy hắn sẽ không có bông hồng nhỏ!

Ngay lúc Tống Đạt muốn bày tỏ nỗi sợ của mình đối với việc học thì nhìn thấy đồ ăn Tống Anh mua về.

Lập tức quên hết mọi khó chịu.

"Nhị tỷ tỷ! Ta chưa từng ăn sủi cảo tôm bao giờ... Ta có thể ăn thử không?" Tống Đạt ch.ảy nư.ớc miếng ròng ròng, thật sự không kiềm chế được.

Đừng nói là hắn, ngay cả Tống Võ luôn ổn trọng lúc này cũng không ngừng nuốt nước miếng.

Thơm quá!

"Còn có kẹo hồ lô và bánh ngọt nữa! Aaa! Nhị tỷ tỷ, đây là hạt dưa và mứt trái cây đúng không! Ngươi tốt quá! Ta đồng ý! Ta đồng ý! Ngươi muốn ta làm gì cũng được!" Đến khi nhìn thấy mấy túi giấy dầu khác, Tống Đạt đã hoàn toàn điên cuồng.

Nương hắn đối xử rất tốt với hắn, nhưng món ngọt ngon nhất hắn từng được ăn chỉ là bánh đường* mà thôi!

* Bánh đường: món ăn nhẹ truyền thống có nguồn gốc từ Hà Bắc, được làm từ bột mì, đường trắng và đường nâu rồi mang đi chiên, bánh ngọt, thơm, giòn và hấp dẫn

Bánh hoa quế này, hắn chỉ mới nhìn thấy người khác ăn một lần thôi!

Thứ này rất ngon, tốn rất nhiều rất nhiều tiền, chỉ từng thấy ở nhà ngoại công, nhà mình cũng không dám mua!

"Bánh bao và sủi cảo tôm tươi các ngươi tự chia đi, mấy thứ còn lại dùng làm phần thưởng cho mấy ngày sau. Chỉ cần các ngươi nghe lời, những thứ này ngày nào cũng có. Sau này, tỷ tỷ ta sẽ nỗ lực kiếm tiền, thậm chí sẽ mua cho các ngươi những món ngon hơn nhiều, yêu cầu duy nhất chính là..."

"Nghe lời!" Đầu Tống Đạt gật gù như gà con, "Ta nghe lời ta nghe lời! Cho dù Nhị tỷ bảo ta không nhận nương thì ta cũng đồng ý!"

Tống Anh vỗ lên đầu hắn một cái "bốp", "Phải hiếu thảo! Chỉ cần không ngu dốt bất hiếu là được! Những thứ được học mang cho chó ăn hết rồi sao?"

"Hiểu rồi hiểu rồi!" Mắt Tống Đạt chăm chú nhìn nàng.  

Như vậy xem ra nhân sâm tinh còn có tiền đồ hơn hai cữu cữu này nhiều...

Thế nhưng Tống Anh mới vừa nghĩ như thế lại đột nhiên phát hiện hồ lô ngào đường không biết từ khi nào đã thiếu một xâu, nhân sâm tinh lại nhân lúc nàng quay người đi răn dạy Tống Đạt mà ăn vụng!

Xách lên đánh một trận.

Nhưng nghĩ đến việc hôm nay bọn họ bị Ngưu Sơn Sơn bắt nạt, Tống Anh cũng không quá nghiêm khắc, để cho bọn họ ăn.

Còn nàng đi ra cửa nhìn Đại Hoàng.

"Đại Hoàng, nếu ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói thì... sáng sớm mai, lúc mặt trời bắt đầu mọc mà mặt trăng vẫn còn sáng, ngươi hãy đánh thức mấy tiểu tử thối trong nhà..." Tống Anh ngồi xổm trước mặt Đại Hoàng lẩm bẩm một tràng, lại sợ Đại Hoàng nghe không hiểu, lặp lại lần nữa: "Chính là khi nào bên ngoài có tiểu cô nương lên núi hái cỏ heo thì ngươi gáy..."

Các thôn dân đều dậy sớm, nhất là những tiểu cô nương hái cỏ heo, hầu hết đều phải ra khỏi nhà từ khi trời chưa sáng.

Ở thời đại này, nữ hài tử khổ hơn nam hài tử rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment