Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 171

Tống Anh trên mặt mỉm cười nhưng trông rất đáng sợ, nàng nhấc chân đi vào nhà, chính đường không có ai.

Đi vào phòng ngủ của Hoắc Lâm, chỉ thấy dưới chăn phồng lên ba khối to.

"Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Hoắc đầu gỗ! Đi ra hết cho ta!" Tống Anh hô một tiếng, ba khối to dưới chăn sợ tới mức run rẩy.

Hoắc Lâm ló đầu ra.

Hai tiểu tử khác thì đưa chân ra, chỉ nghe Tống Đạt nói: "Nhị tỷ tỷ, hôm nay bọn ta mệt quá, muốn ngủ một lát..."

"Ta mua sủi cảo tôm và bánh bao thịt, các ngươi không muốn ăn sao?" Sắc mặt Tống Anh không thay đổi.

"Ăn!" Tống Đạt lập tức xốc chăn lên.

Ngay sau đó, trước mắt Tống Anh xuất hiện hai cái mặt mèo lớn.

Chỉ thấy mắt Tống Đạt sưng như hai quả óc chó, trên mặt cũng xanh xanh tím tím, trông vô cùng đáng thương, Tống Võ hơi tốt hơn Tống Đạt một chút, nhưng... cũng khiến người khác không đành lòng nhìn nhiều, chỉ có mình Hoắc Lâm còn tốt, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười: "Nương, ta đói bụng rồi."

Tống Anh nhìn ba đứa nhỏ trước mặt, trong lòng suýt sụp đổ.

Quá xấu...

"Ngưu Sơn Sơn đánh các ngươi rồi hả?" Tống Anh li.ếm môi, cuối cùng lộ ra chút ý cười, trông còn có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

"Đúng vậy! Tiểu tử thối kia tìm mấy người, bọn ta chỉ có ba người, đương nhiên đánh không lại rồi. Nhưng Lâm ca nhi rất lợi hại, cào Ngưu Sơn Sơn đến mức hắn lăn lộn trên đất kêu gào, tóc cũng bị giật đứt rất nhiều, đủ khiến hắn đau mấy ngày!" Tống Đạt kiêu ngạo nói, "Nhưng mà Nhị tỷ tỷ, ta có thể ở nhà ngươi mấy ngày không? Nếu để nương ta thấy ta bị thương, tuy rằng bà sẽ làm chủ cho ta, nhưng chắc chắn sẽ mắng ta vô dụng."  

"Ta cũng muốn ở lại..." Tống Võ nhỏ giọng nói.

Nương hắn lợi hại hơn, một khi nhìn thấy vết thương này, chắc chắn sẽ chạy đến nhà Ngưu Sơn Sơn đại náo trước, nhất định phải mắng cho toàn thôn đều biết, khiến Ngưu gia bồi thường trứng gà mới được!

Hắn không muốn làm như vậy, bởi vì đây là chuyện của nam hài tử, bọn họ đã nói rồi, ai kêu nương đi báo thù thì chính là tôn tử!

"Hai người các ngươi còn không khỏe bằng ngoại sanh Lâm ca nhi sao?" Khóe miệng Tống Anh cong lên, "Xem ra còn phải cho các ngươi rèn luyện thể lực."

"Hả?" Tống Đạt sửng sốt, có dự cảm không tốt.

"Ta sẽ nói với nương các ngươi một tiếng, một tháng tới các ngươi sẽ ở lại nhà ta, ta sẽ giúp các ngươi sửa lại thói quen sinh hoạt." Tống Anh nói tiếp.

Đại Diêu thị bây giờ quyết tâm không thể thua Nhị phòng, cho nên chỉ cần Tống Đạt tốt lên, bà ta chắc chắn sẽ không từ chối.

Còn Tiêu thị chỉ ước gì trong nhà bớt đi một người phải chia thức ăn, nàng có thể nuôi nhi tử thay bà ta, e rằng Tiêu thị sẽ vui đến mức đốt pháo.

"Chúng ta ở đây dưỡng thương đến khi khỏe lại là được rồi..." Tống Đạt vội vàng nói.

"Ngươi có muốn sau này sẽ đè Ngưu Sơn Sơn xuống đất đánh một trận thật nặng để xả giận không?" Tống Anh nói.

"Đương nhiên là muốn rồi." Tống Đạt không chút do dự.

"Muốn thì làm theo lời ta. Bắt đầu từ ngày mai, giờ Mão rời giường, giờ Tuất* đi ngủ. Ta sẽ lập một bảng giờ giấc cho các ngươi, phải sinh hoạt theo những gì ta quy định. Nếu không, ta mua thứ tốt sẽ không có phần cho các ngươi, còn cáo hắc trạng** với nương các ngươi." Tống Anh uy hiếp.

* Giờ Mão: 5-7 giờ sáng, giờ Tuất: 7-9 giờ tối

** Cáo hắc trạng: tố cáo sai sự thật

Còn về bọn nhóc phá phách Ngưu Sơn Sơn kia, nàng phải để ba đứa nhỏ thay nàng đánh trả!

Nguyên chủ chính là bị bọn Ngưu Sơn Sơn ném đá dẫn tới té ngã mà chết, không dạy dỗ thì không được.

Nhưng nàng là một tiểu phụ nhân, không tiện làm khó dễ tiểu hài tử, cho nên...

Dựa vào đệ đệ, dựa vào nhi tử, bồi dưỡng tay đấm nhỏ!

Tống Anh vừa nói xong, dứt khoát đi lấy tờ giấy đến đây.

Nếu tính theo đơn vị thời gian của kiếp trước thì chính là 5 giờ thức dậy, sau khi rời giường thì tập thể dục, 7 giờ ăn sáng, một tiếng tự do hoạt động, sau đó là thời gian đọc sách, 9 giờ phải có mặt ở học đường.

Bình Luận (0)
Comment