Từ khi biết trên đời này có yêu quái, Tống Anh không thể nào đối xử với động, thực vật một cách bình thường như trước.
Thực vật thông thường còn đỡ, nhân sâm tinh cũng nói mấy thứ đó không dễ sinh ra linh đài, cho nên Tống Anh cũng sẽ không quá cố kỵ, nhưng động vật thì khác.
Trong nhà nhiều gà vịt, nếu phải giết gà ăn, nàng thường sẽ chọn một con trông thật sự không hề thông minh, còn những con gà có vài hành động khác thường như Đại Hoàng, nàng tuyệt đối sẽ không hạ miệng.
Lỡ như là thứ có thể thành tinh... Sau khi ăn vào bụng, nó phát triển trong đó thì làm sao bây giờ?
Tuy biết rõ chuyện này hoàn toàn không thể nào xảy ra, nhưng Tống Anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Tống Anh vừa nói dứt câu, Đại Bạch dường như nghe hiểu, dưới chân như có gió, lập tức tăng tốc, cuốn tung bụi đất mù mịt.
"..." Hai tên cướp bị bỏ lại đằng sau.
"Đó là lừa sao? Sao con lừa này có thể chạy trốn nhanh như vậy chứ!?" Tên cướp há hốc mồm, "Làm sao bây giờ? Có tiếp tục đuổi theo không?"
"Đuổi theo! Không đuổi theo chẳng phải phí tiền thuê con ngựa này sao?!" Tên còn lại nghiến răng, "Không phải nàng ta nói với quản sự của cửa hàng đồ sứ là cho người đưa đồ đến Hoắc gia ở thôn Hạnh Hoa sao! Ta tự đi tìm! Một ngày có thể tiêu nhiều bạc như vậy, không chừng trong nhà càng có nhiều tiền hơn!"
"Nhưng mà... trong nhà chắc chắn còn có người khác, chúng ta có thể ra tay thành công sao?" Tên cướp nhỏ tuổi hơn cảm thấy hơi mơ hồ.
Người có tiền như vậy nuôi rất nhiều người làm, nếu không làm việc thì làm sao kiếm tiền?
"Có phải ngươi bị ngu rồi không? Ngươi nhìn con lừa kia đi. Ngươi từng nhìn thấy con lừa nào như vậy chưa? Màu lông của nó còn đẹp hơn con ngựa này của chúng ta, ngoại trừ hơi lùn một chút thì tốc độ của nó cũng sắp đuổi kịp thiên lý mã* rồi. Lừa trắng vốn quý giá, ít nhất cũng phải trị giá mười mấy lượng bạc, càng không phải nói tới con có thể chạy nhanh như vậy. Chúng ta trộm nó về, bán sang tay là kiếm được ngay 20 lượng."
* Thiên lý mã: loại ngựa tốt nhất có thể đi ngàn dặm trong một ngày
Cho dù không trộm được bạc, chỉ cần trộm được con lừa này cũng quá tốt rồi đúng không!?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tên trộm còn lại cũng bừng sáng.
Đúng vậy, lừa tốt như vậy, phải đầu cơ kiếm lợi!
Hai người một ngựa tiếp tục đuổi theo.
Nhưng chỉ một lát sau, bọn chúng đã hoàn toàn bị bỏ lại, không nhìn thấy bóng dáng cô nương kia đâu nữa, trong lòng không nhịn được mà xót xa.
Bọn chúng thuê ngựa đấy, vậy mà không bằng con lừa kia!
Bởi vì ngựa bị quan nha quản lý, con nào cũng có đánh số, cho nên bọn chúng chỉ có thể hận không thể làm thịt con súc sinh vô dụng này!
Bình thường đi xe lừa từ trên huyện về thôn Hạnh Hoa ít nhất cũng phải mất hơn một canh giờ, nhưng con lừa này của Tống Anh lại rút ngắn gần một nửa thời gian. Khi về đến thôn, số thức ăn được gói cẩn thận kia sờ vào vẫn còn thấy ấm.
"Đại Bạch vất vả rồi, lát nữa cho ngươi thêm mấy cây củ cải trắng lớn nhé." Tống Anh vuốt ve đôi tai của Đại Bạch, tỏ vẻ rất hài lòng.
Con lừa mà nàng nhìn trúng quả nhiên xứng đáng với cái giá 17 lượng!
"Grẹccc, ha ha ha ——" Đại Bạch ngửa đầu kêu một tiếng.
Tống Anh sợ tới mức nhảy dựng ra sau.
"Ha ha ha?" Khóe miệng Tống Anh giật giật, "Ngươi có bản lĩnh thì kêu thêm lần nữa xem?"
"Grẹccc grẹccc ——" Đại Bạch dường như nghe không hiểu, chỉ đứng đó dậm chân.
Gánh nặng trong lòng Tống Anh được gỡ bỏ, mới nãy chắc chắn là nàng nghe lầm, tuy rằng... kiếp trước cũng từng bắt gặp video lừa cười trên mạng, nhưng mà... không phải chỉ mỗi loài lừa kỳ lạ như vậy đâu nhỉ?
Đại Bạch của nàng uy vũ như thế, bộ lông trắng cũng được nàng chăm sóc đến bóng lưỡng, trông cũng xem như Bạch lư hoàng tử*, nếu mở miệng cười ha ha thì quả thực quá gây mất hứng!
* Bạch Lư hoàng tử: lư nghĩa là lừa, ở đây nữ chính sửa lại cụm Bạch mã hoàng tử
Sau khi dắt lừa vào chuồng gia súc, Tống Anh mới nói với về phía chính đường: "Mấy đứa ơi, ta về rồi!"
Không có ai đáp lại.
Tống Anh nhíu mày.
Nhìn sắc trời cũng đã đến giờ rồi mà? Lúc này hẳn nên đọc sách viết chữ ở nhà nàng mới đúng, chẳng lẽ vẫn chứng nào tật nấy, lại chạy ra ngoài chơi?