Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 169

 

Hoắc Tứ Tượng cảm thấy đại nhân nhà mình thật sự quá mức khoan dung.

Ngày ấy vào rừng lúc trời tối, người khác có lẽ không nhìn thấy bộ dáng của nữ nhân này, nhưng hắn đứng gần, đương nhiên nhìn rất rõ.

Dung mạo nàng bị hủy, vừa nhìn đã biết là do vũ khí sắc bén gây ra, loại vết thương này đa phần đều do kẻ thù tạo thành, đương nhiên cũng có một câu chuyện đằng sau, giống như những tên hải tặc, đa số đều là dung mạo xấu xí, dáng vẻ thô bỉ, trên người có vô số vết sẹo.

Không chừng vị tiểu cô nương này cũng có quan hệ với những hãn phỉ đó...

Đáng tiếc, không biết vì sao mỗi khi nhìn thấy nàng, đại nhân đều khoan dung hơn mấy phần, vậy mà lại bị dáng vẻ đáng thương của nàng lừa gạt.

Còn nữa, cô nương này đúng là kỳ quái. Nữ nhân bình thường bị hủy dung làm gì dám lên phố? Nàng thì ngược lại. Tuy đã đội mũ có rèm, nhưng chỉ cần có gió thổi qua sẽ lộ ra nửa khuôn mặt, người có nhãn lực tốt như hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra. Vậy mà nàng lại thản nhiên như thế, thậm chí có khi còn cố ý gỡ thứ che trên mặt ra, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng Hoắc Tứ Tượng không nói ra những suy nghĩ này.

Nghị luận sau lưng người khác là không đúng, sẽ khiến chủ tử không vui.

"Tứ Tượng." Hoắc Triệu Uyên đột nhiên mở miệng, chỉ vào một chỗ dưới lầu, "Có phải hai người kia đang theo dõi Tống cô nương không?"

"Tống cô nương?" Hoắc Tứ Tượng sửng sốt, ai là Tống cô nương?

Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức phản ứng lại, trong lòng càng khó hiểu vạn phần. Ngay cả hắn cũng không biết họ của cô nương kia, sao đại nhân lại biết được? Chẳng lẽ bọn họ ngầm quen biết sao? Không thể nào!

"Quả thực trông không giống người tốt." Hoắc Tứ Tượng nhìn theo hướng Hoắc Triệu Uyên chỉ, "Vị cô nương này đi một mình lại mua nhiều đồ như vậy, bị người khác theo dõi cũng không có gì kỳ lạ."

"Báo quan bắt lại." Giọng Hoắc Triệu Uyên lạnh lùng, dừng một chút rồi nói thêm: "Chờ bọn chúng ra tay hẵng bắt, như thế mới có nhân chứng, vật chứng."

"Vâng, thuộc hạ sẽ báo cho huyện nha." Hoắc Tứ Tượng lập tức đáp lời.

Hai tên cướp này đúng là xui xẻo.

Đây chính là địa bàn của đại nhân nhà hắn, đại nhân không chấp nhận được loại chuyện này nhất, từ khi làm chủ thành Dung này tới nay luôn ra sức vây bắt bọn trộm cướp, vậy mà hai tên này còn tự đâm đầu vào.

Tống Anh xách đồ quay về chỗ nàng gửi lừa con, lừa con kéo một chiếc xe gỗ đằng sau, trên cổ buộc bông hoa thắt bằng lụa đỏ thẫm, trông như con lừa dùng để đón tân nương.  

Xe mới phải treo dải lụa đỏ để cầu bình an, may mắn.

Tống Anh cũng không để ý ánh mắt ngạc nhiên của những người khác, ngồi lên xe lừa, vung nhẹ cây roi nhỏ, lừa con lập tức chạy như bay.

Nàng vừa đi, đằng sau lập tức có người đến thuê một con ngựa đuổi theo.

Trong lòng hai tên cướp này cũng rất xót tiền.

Con lừa kia chạy quá nhanh, trông như thể gần bằng tốc độ của ngựa, nếu bọn chúng không thuê vật cưỡi, e rằng chỉ có thể trơ mắt nhìn con dê béo chạy trốn.

Không ngờ muốn cướp một cô nương còn phải thuê ngựa trước!

Ngựa đấy! Thuê một ngày tốn không ít tiền đâu!

Nếu không phải bọn chúng biết cô nương này tiêu gần 30 lượng bạc trong vòng một ngày, bọn chúng cũng không đành lòng bỏ ra số tiền lớn như thế!

Hai tên cướp cùng cưỡi một con ngựa, cực cực khổ khổ đuổi theo.

Lúc còn ở trong thành thì còn tốt, huyện nha có giới hạn tốc độ, trừ phi là xe ngựa của quan gia, còn bá tánh bình thường, ngay cả thương nhân giàu có đều không thể đi xe lừa, xe ngựa quá nhanh trên phố xá sầm uất, cho nên ban đầu tốc độ của Tống Anh còn hơi chậm.

Nhưng sau khi ra khỏi thành, quan phủ đương nhiên không quản được, Tống Anh vung roi da, trong không trung vang lên một tiếng chói tai.

"Đại Bạch chạy nhanh lên, đừng quên chúng ta đã mua sủi cảo tôm và bánh bao." Tống Anh không quên nói với Đại Bạch một tiếng.

Đây cũng là thói quen của nàng.

Ai bảo trong nhà nàng chỉ có một mình nàng chứ? Cho nên đôi khi nàng sẽ vô thức nói hươu nói vượn với gà, vịt, lừa trong nhà, thậm chí với cả cây cối hoa lá trông đẹp mắt, mặc kệ chúng nó có nghe hiểu hay không.

Bình Luận (0)
Comment