Nếu không phải để tránh tai mắt của người khác, Tống Anh cũng không phải vất vả hái hoa như vậy.
Tuy rằng mấy ngày nay cũng kiếm được một lượng ba, nhưng Tống Anh đã phải bỏ ra không ít công sức, hoa tươi rất nhỏ, cần phải làm sạch, ngoài ra hong khô cũng tốn củi lửa, một mình nàng không nhặt được bao nhiêu củi, cho nên phải mua củi của người khác.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã tiêu khoảng 200 văn để mua củi.
Tống Anh nhân tiện hỏi giá bồ hòn, không rẻ, 18 văn một cân. Tống Anh cũng không tiếc tiền, mua tận 30 cân.
Muốn làm dầu gội, vẫn còn thiếu không ít nguyên liệu khác.
Bồ kết, trên núi có, có thể tự hái, nguyên liệu khác có rất nhiều loại, chẳng hạn như gừng, đây là thứ thường được dùng nhất, nhưng gừng vừa cay vừa nồng, Tống Anh định dùng thứ khác.
Kiếp trước, trên thị trường dầu gội có không ít loại quảng cáo nói rằng có chứa chiết xuất từ dược liệu như nhân sâm, hà thủ ô, đương quy… để thu hút người mua.
Nhân sâm sao... Chắc chắn không thể mua được.
Bất kể là dùng nhân sâm khô hay nhân sâm thái lát, nếu bị nhi tử nàng nhìn thấy, e rằng nó sẽ phát điên.
Có thể dùng nước tắm của nhi tử.
Ngoài ra...
Nàng đã phát hiện ra lợi ích của việc có nhi tử là nhân sâm, chính là... Nhân sâm tinh quen thuộc với tất cả mọi thứ trong núi hơn nàng, thiếu nguyên liệu gì, có thể bảo tiểu nhân sâm lên núi tìm!
Tỷ như hà thủ ô, thứ này có năng lực sinh sản rất mạnh, trong núi chắc chắn rất dễ tìm.
Không chỉ vậy, nàng còn cần trắc bách diệp, trong núi cũng có và thêm chút hương hoa với lượng vừa phải. Nhưng so với hương hoa, nàng cảm thấy hương chanh sẽ thích hợp hơn. Tuy nhiên, thời đại này không có thứ đó, có thể dùng trần bì để thay thế.
Tống Anh chỉ mua hai thứ nằm trong công thức là trần bì và bồ hòn.
Sau đó đến khu bán đồ sứ một chuyến.
Việc sản xuất đồ sứ ở triều Đại Định rất phát triển, cho nên dân gian cũng thịnh hành việc dùng gốm sứ, đương nhiên đồ mà người giàu có dùng sẽ tinh xảo và đa dạng chủng loại hơn nhiều, gia đình bình thường chủ yếu dùng đồ gốm có kích thước lớn, đồ sứ cũng dùng nhưng đa số là mấy thứ nhỏ.
Tống Anh đặt một lô đồ sứ bình thường, loại bình thấp đơn giản có nắp đậy kín.
Một chum rượu làm bằng sứ bình thường tốn 5 văn tiền, Tống Anh muốn loại có nắp, giá cả đương nhiên sẽ đắt hơn, một lô hai trăm cái, cuối cùng định giá là 20 văn một cái.
Chỉ riêng số đồ sứ này đã tốn hơn phân nửa tài sản của Tống Anh.
Đương nhiên không thể chỉ dùng đồ sứ. Người bình thường sao có thể nỡ dùng thứ này, cho dù có thể tái sử dụng, e rằng cũng vẫn thấy tiếc. Vì vậy, nàng mua thêm loại bình gốm kích cỡ nhỏ, giá cả rẻ, 2 đến 3 văn là có thể mua được một cái, vỡ cũng không xót, chỉ là trông hơi xấu, không thể lọt vào mắt quý nhân.
Sau khi đặt xong mấy thứ cần thiết này, Tống Anh đi mua đồ ăn vặt cho ba đứa nhỏ Hoắc Lâm.
Nhất là Hoắc Lâm...
Nàng định sau này sẽ lừa tên nhóc này làm không công, nhất định phải cho thật nhiều đồ ngon, nếu không sẽ thấy cắn rứt lương tâm!
"Đại nhân, nàng mua rất nhiều đồ, thật sự không giống người thiếu tiền." Lúc Tống Anh đi mua đồ, không nhận ra mình bị người khác theo dõi.
Hoắc Triệu Uyên cũng không ngờ lại có duyên như thế. Thành Dung là đất phong của hắn, lúc rảnh rỗi không có việc gì luôn muốn đi tuần tra mấy huyện xung quanh một chút, không ngờ bây giờ lại gặp được vị Tống tiểu thư này.
Mua rất nhiều thứ, nào là kẹo hồ lô, bánh hoa quế, bánh bao nhân thịt, sủi cảo tôm tươi, còn có hạt dưa thơm lừng, mứt quả ngọt ngào…
Chỉ mấy thứ này đã tốn hết một lượng.
Đương nhiên cũng không nhiều lắm, chỉ là Tống tiểu thư này nghèo túng, đối với gia đình bình thường thì như vậy có vẻ nhiều.
"Xuất thân phú quý, từ giàu sang về nghèo khó, tiêu hết mấy lượng bạc cũng không thể tránh được, có liên quan gì đến chúng ta?" Chính là nói cho tiểu tử Hoắc Tứ Tượng này biết, bớt quản nhiều như vậy đi, cũng đừng nhớ thương số bạc đã đưa trước đây nữa!
Có nhớ thương cũng không lấy lại được!