Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 167

Nhưng Tiêu thị cũng không phải người ăn chay, sợ chỗ tốt đều bị Đại Diêu thị chiếm hết, lập tức tươi cười ân cần hơn cả Đại Diêu thị: "Ta khâu cho ngươi hai đôi giày. Nhà ta nhiều tiểu tử nên ta rất rành việc khâu giày cho tiểu hài tử. Sau này ngươi cứ mang vải tới... giày của nhi tử ngươi ta lo hết!"

Chỉ cần đưa vải, làm bao nhiêu đôi cũng không thành vấn đề.

Dù sao thì bà ta đã quen keo kiệt, thật sự không thể nói ra câu cho không.

Tống Anh nhướng mày, không xem lời này là thật.

Những thân thích này của nàng đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, lúc này bởi vì khung cảnh ấm áp nên mới sinh lòng đồng cảm, nhưng nói không chừng không bao lâu sau sẽ thay đổi.

Đơn giản là không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.

Chấp nhận mà sống thôi!

Nhưng hai vị này đã tỏ thái độ, Tống Đạt và Tống Võ cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, hiển nhiên, địa vị của Tống Anh lúc này còn cao hơn phu tử một chút.

Ngày hôm sau, Tống gia lại bắt đầu hái hoa.

Đáng thương cho Tống Đạt và Tống Võ, càng ngày càng khổ.

Hai đứa chúng nó không thể nào chỉ đọc sách cả ngày, nhưng thời gian vui chơi trước đây bây giờ đều bị nương chúng nó bá chiếm, hai tiểu tử chạy khắp núi như cô nương.

Đương nhiên, Hoắc Lâm cũng giống vậy.

Ngưu Sơn Sơn lúc trước chơi cùng bọn chúng, hiện giờ thấy bọn chúng cả ngày tay không rời hoa thì cười muốn rụng răng.

"Ba hoàng hoa đại tiểu tử! Làm dáng giống nữ hài tử, không biết xấu hổ!"

"Oa, vậy mà trên đầu Hoắc Đại lang còn cài một bông hoa! Không phải là nữ oa oa chứ!?"

"Lột quần nó! Lột quần nó! Chắc chắn nó không có chim!"

"..."

Mấy tiểu tử thối vây quanh ba đứa Hoắc Lâm.

Hoắc Lâm sờ sờ bộ rễ quý giá của mình, cảm thấy không thể hiểu nổi những người này.

Nó là thực vật, hoa cũng là thực vật, nó cài hoa trên đầu thì có vấn đề gì chứ?

"Tiêu rồi, Tam ca, Tứ ca đều không có ở đây, chắc chắn chúng ta phải chịu thiệt lớn rồi!" Vẻ mặt Tống Đạt như đưa đám, có hơi nóng nảy.

Cảm giác bị đánh không dễ chịu chút nào!

Hôm nay Nhị tỷ đi lên huyện, không biết khi nào mới về. Đến khi nàng quay về, nhìn thấy Lâm ca nhi bị đánh thảm thương chắc chắn sẽ trách bọn chúng không biết bảo vệ ngoại sanh, chê bọn chúng vô dụng!

"Lâm ca nhi, hai bọn ta giữ chân bọn họ, ngươi nhân cơ hội trốn ra ngoài, cố gắng chạy thật nhanh, chạy về nhà rồi lập tức cài chốt cổng lại, có biết không?" Tống Võ cũng rất căng thẳng.  

Nơi này cách nhà Nhị tỷ tỷ tương đối gần, Hoắc Lâm quá nhỏ, chân nó chắc chắn không chạy xa được, cho nên không thể chạy đến Tống gia tìm người giúp đỡ được.

Hơn nữa, mấy ca ca lớn hơn đều không có ở nhà, đến Tống gia cũng không có ai giúp.

Nương và Đại bá nương không thể giúp ba người đánh trẻ con, cùng lắm là chờ bọn chúng đánh xong, dẫn bọn chúng đến nhà Ngưu Sơn Sơn nói đạo lý.

"Chúng ta lột quần Lâm ca nhi ra! Xem sau này hắn còn dám không học cái tốt nữa không!" Ngưu Sơn Sơn hô lên.

Dứt lời, mấy đứa nhỏ cùng ùa lên.

Tống Đạt vừa nghe muốn lột quần, theo bản năng che quần áo của Lâm ca nhi lại, nhưng mà...

Lâm ca nhi đâu?

Tống Đạt sửng sốt.

Chỉ thấy Lâm ca nhi... đang đánh nhau nhỉ?

Đôi chân ngắn nhỏ của nó vậy mà rất nhanh nhẹn, đi mấy bước đến bên cạnh Ngưu Sơn Sơn, sau đó giơ tay nhỏ cào lên người Ngưu Sơn Sơn. Đương nhiên Ngưu Sơn Sơn cũng sẽ không để mặc nó làm như vậy, nhưng không biết vì sao mà Ngưu Sơn Sơn không thể bắt được nó!

Lợi hại, Lâm ca nhi chạy trốn nhanh như vậy sao!

Bọn chúng làm cữu cữu, sao có thể bại trận trước mấy tên nhóc xấu xa này được!?

Nhất thời, hai đứa cũng không chịu khuất phục, cắn răng xông lên.

Giờ phút này, Tống Anh đang ở trong huyện, tìm một hiệu thuốc để bán hoa khô.

Giá hoa kim tước khá rẻ, một cân 8 văn, hoa kim ngân thì đắt hơn một chút do có vẻ ngoài đẹp, một cân có thể bán được 20 văn, nhưng trên núi không có quá nhiều hoa kim ngân, cho nên Tống Anh tốn nhiều ngày như vậy cũng chỉ phơi khô được 30 cân hoa kim ngân và 92 cân hoa kim tước. Ngoài ra, nàng còn hái được chút cúc họa mi, nhưng không dùng để bán mà dùng để nấu ăn, vị thanh, sảng khoái mà không ngấy.

Bình Luận (0)
Comment