Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 166

Tống Anh bỏ đồ trong tay xuống, liếc mắt nhìn Đại Diêu thị: "Đại bá nương, từ nhỏ Tống Anh đã may mắn được Tống gia nuôi dưỡng mới có thể lớn lên, ta sẽ không bao giờ quên công ơn này, lúc ta còn nhỏ, Đại bá nương cũng cho ta ăn bánh ngọt mấy lần, những cái này, ta cũng đều ghi nhớ, nếu như các người đối xử tốt với ta, thì tự nhiên ta cũng sẽ đối tốt với các người, nhưng công thức kiếm tiền ở việc bán bánh ú thì khác, thực lòng ta cũng không đến mức muốn che giấu."

Nàng đã ký khế ước với chỗ bánh ú đó, bắt buộc phải có nguyên tắc.

Đại Diêu thị kinh ngạc nhìn nàng, vành mắt ửng đỏ.

Trong lòng vô cùng chua xót, thầm nghĩ bản thân làm sao lại có dáng vẻ khóc lóc giống như Nguyễn thị kia, chỉ với một câu nói như thế cũng khiến trong lòng bà ta cảm thấy ấm ức.

Hiển ca nhi nhà bà ta làm ra loại chuyện xấu xa kia, hàng xóm xung quanh ít nhiều cũng sẽ có lời ra tiếng vào không hay.

Có người nói bà ta không biết dạy dỗ con cái, còn nói là do bà ta xúi giục, cũng nói Tống gia nhà bọn họ không khoan dung với người khác…..

Ông trời có mắt a!

Chuyện phân gia là bởi vì sợ rằng giống như trứng gà bỏ chung trong giỏ*, sau khi đắc tội quý nhân, cả nhà bọn bọ sẽ bị gi.ết ch.ết!

*ám chỉ việc đặt tất cả hy vọng hoặc tài nguyên vào một điểm duy nhất, mạo hiểm và có thể gặp rủi ro

Bức Tống Anh gả đi, quả thực là có chút không đúng, nhưng đây không phải đều là vì suy nghĩ cho hài tử sao?!

"Ngươi…. lời này của ngươi thật sự đã nói ra lời trong lòng ta, nói thật, ta cũng đỏ mắt ghen tị nhìn ngươi kiếm tiền, nhưng không thể vì tiền bạc mà không màng đến tình cảm thân thích được. Ta vẫn còn muốn làm người mà! Nếu như là ta xúi giục Hiển ca nhi làm ra loại chuyện xấu xa kia, vậy thì ngay cả mặt mũi, ta cũng không còn nữa rồi, ở trước mặt nương ngươi cũng là thấp hơn một bậc….." Đại Diêu thị thật lòng nói.

"Trước đây ta từng đề cập qua với a gia rồi, ta chỉ kiếm tiền nhờ vào việc bán bánh ú trong một năm thôi, năm thứ hai sẽ công khai công thức làm bánh, nếu năm sau đại bá nương vẫn muốn gói bánh ú thì người có thể tự mình làm, có điều, bánh ú cực phẩm hoàng kim sẽ không còn nữa, các nguyên liệu làm loại bánh đó tương đối quý hiếm, người bình thường sẽ không tìm được." Tống Anh lại nói.

"Thật sao?" Tiêu thị xoa xoa tay: "Được như vậy thì tốt quá! Nhị nha, ngươi thật sự là ân nhân của nhà chúng ta rồi!" 

"Tam thẩm, năm sau có lẽ vẫn còn thị trường để buôn bán, nhưng món bánh này sẽ không hiếm lạ được lâu, có lẽ sau hai ba năm, mọi người đều sẽ biết cách làm, cho nên mọi người cũng cần chuẩn bị tâm lý trước." Tống Anh nói.

Tiêu thị nào dám mơ tưởng gì nhiều: "Ai da, kiếm được một năm là quá tốt rồi! Nào dám mong ước lâu dài cả đời chứ! Nếu tính như vậy, nhà chúng ta cũng có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn rồi, hai đệ đệ của ngươi đều học áp tải, sau này cũng có khoản thu nhập, nhà chúng ta có thể toàn tâm toàn ý để lo cho Võ ca nhi đi học! Như thế thì sau này mới có hy vọng!"  

Tống Anh giương khóe miệng.

Đại Diêu thị nhìn Tống Anh, chỉ cảm thấy trong lòng không có tư vị.

Bên phía nương ruột của bà ta toàn là người đọc sách, từ trước đã cùng cha bà ta gặp qua không ít cảnh đời, thực sự mà nói, chưa từng gặp qua nha đầu nào giống như Tống Anh này.

Nhìn thì như vậy, dịu dàng ấm áp, còn rất thân thiện, nhưng bà ta hiểu rõ, nha đầu này bề ngoài tỏ ra rất hiền lành, nhưng nội tâm đều là gai góc.

Nhìn nàng giờ phút này khiêm tốn lễ độ, lại nghĩ lại bộ dáng nhất định phải đưa Hiền ca nhi đi huyện nha ngày hôm đó, nào dám tin tưởng đây là cùng một người chứ!

Đại Diêu thị làm người, tự có phương pháp của bà ta.

Nghĩ đến sự thay đổi của hai nhi tử của mình, đột nhiên trong lòng run lên, tuyệt đối phải đưa Tống Anh lên vị trí hạng nhất trong bảng xếp hạng các nhân vật không thể trêu chọc.

Nàng đã đánh bại hai nhi tử của bà ta rồi!

Không thể thêm bà ta nữa!

Phải tạo mối quan hệ…..

Nhất thời, trên mặt Đại Diêu thị rặn ra một nụ cười, dọa Tống Anh nhảy dựng.

"Đại bá nương liền ở chỗ này cám ơn ngươi trước, chờ ngày khác kiếm được tiền rồi, ta sẽ may cho ngươi hai bộ quần áo, lúc trước khi ngươi xuất giá cũng chưa cho ngươi được mấy bộ ra hồn, sau này sẽ bổ sung thêm!" Đại Diêu thị thẳng thắn nói.

Tiêu thị nhìn bà ta giống như nhìn thấy quỷ. 

Bà già này điên rồi sao? Mặc dù kiếm bạc là chuyện tốt, nhưng Hiển ca nhi chính là do Tống Anh đưa vào nha môn, lúc này mà còn có thể cười với kẻ thù được sao?

Thật không thể ngờ đại tẩu lại là loại người này nha!

Bình Luận (0)
Comment