Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 165

Đại Diêu thị đau đớn, nghiến răng nghiến lợi kêu lên một tiếng "Ai u".

"Ôi! Thật sự không phải nằm mơ!" Sau khi nhéo mạnh một cái, Tiêu thị nói: "Nhi tử của ta thật có tiền đồ!"

"Đó là nhi tử của ta, hình như nhi tử của ngươi còn không học tập nghiêm túc bằng nhi tử của ta!" Đại Diêu thị xoa xoa eo, kiêu ngạo quay đầu lại nói: "Nhìn kìa, Đạt ca nhi của ta ngồi thẳng lưng như vậy, tay cầm bút cũng không hề run, còn nhi tử của ngươi... nhìn đi, mực chảy ra kìa!"

Tiêu thị biết rất rõ tính cách của vị đại tẩu này, cái gì cũng phải hơn thua!

Mấy ngày trước khi Tống Hiển bị bắt, bà ta đã ủ rũ một trận, khi ra ngoài cũng không dám mở to mắt nhìn người khác, sợ người khác chê bai nhi tử nhà mình đã làm chuyện xấu.

Đã qua lâu như vậy, bây giờ bà ta mới thật sự có cơ hội thể hiện!

"Được rồi, nhi tử của tẩu rất lợi hại! Nhưng nhi tử của ta cũng không tệ, Võ nhi của ta làm sao có thể so với Đạt ca nhi, nó mới học có mấy ngày thôi mà? Bây giờ có thể hiểu chuyện như vậy, thật sự là tổ tiên phù hộ! Ta chỉ hy vọng... hai đứa trẻ này, Đừng giống như Đại lang, chỉ biết chữ mà một chút đạo lý cũng không hiểu, trộm đồ của muội muội mình..." Tiêu thị khiêu khích nói.

Cái đuôi đang vểnh lên của Đại Diêu thị bị giẫm lên, bà ta trừng mắt nhìn: "Cái gì mà trộm đồ!? Đều là do con hồ ly kia xúi giục! Nhi tử của ta là người tốt!"

Tống Anh nghe thấy có tiếng nói, nàng quay đầu lại, bất lực xoa xoa lông mày.

Bọn trẻ tan học sớm, lúc này trời mới xế chiều nên cửa nhà không có đóng lại.

Không biết hôm nay là ngày gì mà đại bá mẫu và tam thẩm cùng nhau đến đây.

"Nương! Người ồn ào quá, làm con giật mình, viết sai chữ rồi đây này!" Tống Đạt hét lên, có chút không vui.  

Chữ viết lúc mới bắt đầu là đẹp nhất, còn chữ viết lúc này chắc chắn không thể sánh bằng khi đó được.

Nhưng nhị tỷ lại nói rằng tỷ ấy không so sánh chữ viết của ai đẹp hơn mà là ai có tiến bộ rõ rệt hơn!

Ba đứa nhỏ đều đang ngồi ở cửa chính điện, nơi này là sáng sủa nhất, Đại Diêu thị nghe vậy liền nhanh chóng tự tát vào mặt mình: "Ôi, làm phiền tới con sao? Là nương không tốt, là nương không tốt! Con hãy viết cho tốt nhé. Nương muốn nói chuyện với nhị tỷ của con!"

Nha đầu Tống Anh kia sao có thể dạy bọn nhỏ được như thế? Trước đây bà ta cũng yêu cầu nhi tử của mình chăm chỉ học hành, nhưng nó không chịu nghe!

Tại sao bây giờ lại ngoan ngoãn như mèo con vậy?

"Ây da, sao ngươi lại hái nhiều hoa dại thế?" Đại Diêu thị lao về phía Tống Anh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khung cảnh bên trong nhà kính.

Tiêu thị cũng tò mò ngẩng đầu lên: "Còn có thể làm gì nữa? Nhị Nha là người có năng lực. Việc này nhất định có thể kiếm tiền, phải không?"

Đại Diêu thị sửng sốt và có chút kiêng kị.

Dù sao thì trưởng tử của bà ta cũng bị bắt đến nha môn vì đã trộm phương pháp kiếm tiền của Tống Anh, nếu bà ta không tránh khỏi hiềm nghi, một lát nữa lại bị Tống Anh bắt tới đó thì phải làm sao?

"Tam thẩm nói không sai, đúng là có thể kiếm tiền." Tống Anh ngẩng đầu nhìn bọn họ, thành thật nói: "Đây là hoa kim tước, thêm chút đường vào để pha trà, mùi rất thơm, rất tốt cho cơ thể, hoặc xào với trứng cũng ngon. Hoa còn có thể coi là một vị thuốc, hẳn là tiệm thuốc sẽ mua. Ta định sẽ thu hoạch khoảng vài trăm cân rồi sau đó mang đi bán."

Rễ của cây hoa kim tước này hẳn là hoàng kỳ*, nhất định có thể bán được, nhưng mà Tống Anh không đề cập đến nó.

* Hoàng ky: 黄芪 thứ cỏ, rễ dùng làm thuốc. 

Trên núi Hạnh có rất nhiều cây kim tước, cho họ hái thì có lẽ sẽ không hái hết, nhưng rễ lại khác, đào ra một cái là ít đi một cái, mà bọn họ không biết cách trồng, vậy thì năm sau trên núi sẽ ít đi rất nhiều.

Hơn nữa, dược liệu phải qua chế biến, dân làng cũng không phải là "chuyên gia", ngộ nhỡ mà chế biến không tốt thì lúc bán ra sẽ gây hại cho người khác.

"Ngươi cứ nói ra một cách trắng trợn như thế... Liệu đây có phải là cách kiếm tiền không?" Trong lòng Đại Diêu thị hơi hoảng loạn.

Nha đầu kia đừng có nghĩ oan cho bà ta là bà ta muốn học lỏm cách kiếm tiền của nàng! Bà ta không có!

Bình Luận (0)
Comment