Còn có mấy gia đình khác nhìn thấy cảnh này thì thầm kinh ngạc, thậm chí không nhịn được mà kéo đứa con của mình ra khỏi giường, đẩy ra đường rồi nói: "Chạy đi!"
Ai mà không biết chạy bộ rất tốt cho sức khỏe chứ?
Những đứa trẻ ở thôn này đều rất nhanh nhẹn, hàng ngày chúng đều có thể lên núi xuống biển.
Chỉ là chưa từng được luyện tập nghiêm túc, bây giờ trời đã gần sáng rồi, ngủ cái gì mà ngủ, hoặc là đi làm, hoặc là chạy bộ một chút giống như người ta, còn hơn là nằm lì trong nhà!
Nhân Sâm Tinh chạy nhanh nhất, theo sát là Tống Võ, Tống Đạt chạy được vài bước, nhưng không thể đuổi kịp, thở hổn hển đến đáng thương, có ý định muốn rút lui, nhưng khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy trên đường đi vào trong làng lại xuất hiện thêm năm sáu đứa nhỏ nữa!
Thế mà hắn ta lại có thể kéo theo nhiều người cùng chạy như vậy ư?
Tống Đạt cảm thấy khó tin, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào.
Hãy nhìn xem, những người này đều đang học theo hắn đấy!
Như vậy thì hắn trông giống cái gì? Con dê đầu đàn à?
Nghĩ tới đây, Tống Đạt như được tiếp thêm một chút sức lực. Nếu Tống Anh biết được tâm tư của hắn lúc này, nhất định sẽ cảm thán về sức mạnh của gen di truyền, Đại Diêu thị đúng là một người thích hư vinh lại sĩ diện, con trai của bà ta quả thực có cũng có đức hạnh như này.
Sau khi chạy ba vòng, Tống Đạt và Tống Võ gần như kiệt sức, khắp người đều là mồ hôi.
"Lâm ca nhi, tại sao ngươi lại không thở hổn hển như bọn ta?! Ngươi chạy nhanh thế mà không thấy mệt à?" Tống Đạt vừa về đến nhà, nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Hoắc Lâm, hắn vô cùng ngạc nhiên.
Hoắc Lâm còn nhỏ hơn bọn hắn đấy! Nhưng sau khi chạy ba vòng mà mặt nó vẫn không đỏ một chút nào?!
Quá kinh khủng!
"Lâm ca nhi sinh ra đã có thể chất đặc biệt, ngươi không cần so sánh với nó." Tống Anh cười nói: "Hôm nay biểu hiện của các ngươi rất tốt, đứng tấn thêm hai khắc nữa là có thể rửa tay đi ăn cơm rồi"
"Còn phải đứng tấn nữa à!?" Tống Đạt kêu lên.
Chân của hắn sắp gãy rồi!
"Nhị tỷ... ta có thể giúp tỷ xoa bóp vai được không? Nương ta thích nhất là bóp vai, ta cũng rất giỏi việc này." Tống Đạt vội vàng nói với vẻ hèn nhát.
"Trong lúc đứng tấn thì đọc thuộc lòng Tam tự kinh hai lần, một chữ cũng không được sai, nếu không thì khi nào học thuộc mới được ăn." Tống Anh nói một cách vô nhân tính.
Vừa nói xong liền chuyển bàn ăn ra sân.
Bữa sáng thịnh soạn được đặt trên bàn.
Món chính là bánh nhân thịt thơm ngon, mặc dù có hơi ngấy nhưng những đứa trẻ này rất ít khi được ăn thịt, món này đủ hấp dẫn đối với chúng, còn có cháo củ cải nấu với nấm đơn giản. Ngoài món trứng chim kim tước chiên, còn có đậu phụ hấp và một đĩa cần tây xào, những món như vậy tuyệt đối không có ở Tống gia.
Trước kia, bữa sáng nhà họ Tống chủ yếu là bánh ngô hấp với rau muối và cháo ngũ cốc lỏng như nước, chỉ những đứa trẻ được cưng chiều hoặc người lớn cần phải làm việc vất vả mới được thêm trứng để bồi bổ sức khỏe.
Không giống như ở chỗ Tống Anh, sáng sớm không chỉ có bánh nhân thịt mà còn có trứng chiên.
Ba đứa trẻ chạy suốt một đường đã sớm đói bụng, bây giờ nhìn thấy đồ ăn, ngửi thấy mùi cháo thơm, bụng không khỏi kêu lên.
Hận không thể bắt đầu ăn ngay lập tức
Tất nhiên, Tống Đạt cũng làm như vậy.
Hắn ở Tống gia chính là không sợ trời không sợ đất, hai ngày nay có thể nghe lời khuyên của Tống Anh đã là chuyện hiếm thấy rồi. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy đồ ăn đặt trước mặt hắn mà lại không được phép ăn, hắn làm sao có thể chịu đựng được? Hắn lập tức đưa tay ra, chuẩn bị chộp lấy cái bánh nhân thịt.
Một tiếng "bốp" vang lên, Tống Anh rút từ trong tay áo ra một cây roi tự làm, không do dự mà đánh xuống.
"Ta đã sớm đề phòng ngươi rồi! Ngươi không làm theo lời ta dặn mà còn muốn ăn vụng à?" Tống Anh cười lạnh một tiếng: "Hôm nay không muốn đứng tấn thì cũng phải đứng, ta sẽ đứng canh ở chỗ này, các ngươi muốn chạy cũng không chạy được đâu, không tin thì ngươi có thể thử xem?"