Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 175

Tống Đạt cảm thấy hai tay đau rát, cúi đầu xuống mới thấy chúng đều đỏ bừng.

Hốc mắt đỏ lên.

Nhị tỷ của hắn thực sự rất hung dữ! Mấy ngày trước vẫn còn dịu dàng với bọn hắn! Bây giờ lại như biến thành mụ dạ xoa!

Nhưng mà...

Hắn thực sự muốn ăn thịt!

Tống Võ là đứa trẻ thông minh, là con trai của Tam phòng, hắn hiểu rất rõ nên làm thế nào để sống sót, cho nên khi nhìn thấy Tống Đạt bị đánh, lập tức ngồi xổm xuống, Hoắc Lâm phồng má, không hứng thú nhưng cũng miễn cưỡng làm theo. Nhìn thấy hai đồng bọn của hắn đều nghe lời như thế, Tống Đạt cũng không dám làm trái lời nữa.

Đám người Ngưu Sơn Sơn không còn chơi với hắn nữa, nếu hắn đắc tội với Tống Võ và Hoắc Lâm nữa, hắn sẽ không còn bạn tốt trong thôn này.

Tống Đạt đành phải tự an ủi mình, chờ hắn luyện thành "Tuyệt thế võ công" sẽ thu phục bọn Ngưu Sơn Sơn về dưới trướng của mình, lúc đó hắn muốn chơi với ai thì người đó phải chơi với hắn!

...

Lúc này, tại huyện Lễ, người trong huyện nha nói cho Hoắc Tứ Tượng biết hành động của hai tên trộm, Hoắc Tứ Tượng cau mày, sau đó bẩm báo lại cho Hoắc Triệu Uyên.

"Đại nhân, hai tên trộm đó tạm thời không làm gì, đã chạy vào trong núi trốn... Chúng ta có nên trực tiếp lục soát trong núi không?" Hoắc Tứ Tượng nói.

Chuyện nhỏ như vậy kỳ thật có thể trực tiếp giải quyết.

Nhưng không biết tại sao đại nhân lại bỏ ra nhiều công sức vào việc này như vậy.

Chẳng phải chỉ là hai tên trộm thôi sao? Mặc dù chúng chưa hành động, nhưng đã có động cơ rồi chứ?

"Trộm?" Hoắc Triệu Uyên sửng sốt, nhất thời hắn không nhớ ra Hoắc Tứ Tượng đang nói cái gì, sau đó mới nhớ lại: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nha môn có thể xử lý được."

Những tên trộm đó đều đang ở dưới mí mắt chúng ta, làm sao có thể để chúng chạy được chứ?

Nếu đúng là như vậy thì người ở huyện nha cũng nên được thay đổi một lượt rồi.

"Nhưng... Vì sao bọn chúng không cướp giữa đường?" Hoắc Triệu Uyên vừa cầm cây bút trên giấy lên vừa hỏi.

"Cái này... người của huyện nha phái đi nói... ngựa của hai tên đó chạy chơi chậm, không đuổi kịp con lừa của vị cô nương kia..." Hoắc Tứ Tượng không muốn nói ra lời này, quá là bực mình, thoạt nghe thì có vẻ giống như một cái cớ!

Làm sao con ngựa có thể chạy chậm hơn con lừa chứ!

Hoắc Triệu Uyên khẽ cau mày.

Hắn thở dài một tiếng, nghĩ rằng bản thân không cần thiết phải tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn cũng không cần phải quan tâm, những người này thường hay có hành vi nói dối gạt người như vậy, trước đây hắn cũng đã dọn dẹp hết mọi thứ có thể dọn dẹp, lúc này mà trừng phạt một lần nữa thì có vẻ không hợp tình hợp lý.

"Chuyện này ngươi không cần xen vào." Hoắc Triệu Uyên dặn dò một tiếng: "Ta nghe nói có một thôn Thạch ở vùng lân cận với huyện Lễ, có năm sáu người liên tiếp rơi xuống nước ở cùng một chỗ. Vì sao lại như vậy? Có điều tra được gì không?"

Nghe chủ tử hỏi chuyện này Hoắc, Tứ Tượng cũng không có gì ngạc nhiên.

Đại nhân của hắn vốn là người không thích nhàn rỗi, tự mình đi dạo khắp thị trấn hoặc thôn làng trong thành Dung, việc lớn hay việc nhỏ gì hắn đều quản.

"Thuộc hạ đã phái người đi hỏi thăm, việc đi lại trong thôn Thạch rất khó khăn, có lẽ là thôn nghèo nhất trong huyện Lễ, gần như bị bao quanh bởi những ngọn đồi, hồ nước nơi những người kia chết đuối là nguồn nước duy nhất có thể dùng để tưới tiêu ở thôn Thạch, cho nên thường có người đến hồ. Trưởng thôn nói, gần đây thời tiết ấm áp, dân làng bận rộn tưới tiêu nên mới xảy ra tai nạn như vậy..." Hoắc Tứ Tượng lập tức nói.  

"Trưởng thôn vì trốn tránh trách nhiệm nên đương nhiên sẽ tìm cách đem chuyện lớn hoá bé. Ngươi phái người đi hỏi lần nữa, nếu trong nguồn nước tiềm ẩn nguy hiểm, hãy cho người ta chút bạc để rào quanh bờ hồ. Đã có nhiều người chết đuối như vậy rồi, không thể coi nhẹ mạng người được." Hoắc Triệu Uyên có chút không vui.

Từ khi sinh ra, hắn đã có sáu giác quan khác với người thường, đặc biệt là giác quan thứ sáu...

Mặc dù đã học qua Âm Dương Bát Quái, nhưng trời sinh hắn ta giống như đã có khả năng cảm nhận được điềm báo, đôi khi chỉ nghe thấy một số việc, hắn ta đã có thể cảm nhận được một chút linh cảm khó chịu, mà bình thường mỗi khi loại linh cảm này xuất hiện, phần lớn là bởi vì có người chết oan.

Bình Luận (0)
Comment