Hoắc Tứ Tượng lập tức nghe theo, sau đó lại nghĩ tới một chuyện, nói với Hoắc Triệu Uyên: "Lần trước lúc thuộc hạ đến thôn Hạnh Hoa có đưa địa chỉ cho Tống lý chính, mấy ngày trước ông ấy có gửi thư đến, nói là… nhi tử của ngài đã đi học, phu tử khen hắn thông minh, nếu được bồi dưỡng tốt thì sau này có thể trở nên rất xuất sắc."
"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.
Nhi tử...
Nhi tử từ đâu ra chứ!
Trừng mắt nhìn Hoắc Tứ Tượng một cái, Hoắc Tứ Tượng nhếch miệng cười: "Đại nhân, dù sao thì ngài cũng không cưới vợ, không có con, tự nhiên có một đứa con, có ngốc mới không cần... Hơn nữa, chúng ta cũng không cần bỏ tiền nuôi đứa bé đó, không bị tổn thất gì..."
"Tuy thuộc hạ cảm thấy một nông phụ bình thường không xứng với ngài, nhưng không phải ngài vẫn luôn mong muốn có cuộc sống giống như bá tánh bình thường sao? Sau này nếu có lúc ngài phiền lòng, nghĩ đến... vợ đẹp con ngoan từ trên trời rơi xuống kia, có lẽ cũng có thể cảm thấy an ủi mấy phần." Hoắc Tứ Tượng nói tiếp.
Sở dĩ hắn giữ bức thư này lại là vì sợ chủ tử cả đời không cưới vợ!
Nếu thật sự là vậy, chẳng phải sau này ngài ấy sẽ cô độc lúc cuối đời sao?
Cho nên để đề phòng, thân phận Hoắc Nhung chính là đường lui của đại nhân, nếu như lúc về già, đại nhân cảm thấy cô đơn thì cũng có thể nhận lại con cháu, hưởng hạnh phúc gia đình quây quần.
Còn về việc hai mẫu tử kia có muốn nhận hắn hay không...
Hoắc Tứ Tượng không nghĩ tới, dù sao thì trong mắt hắn, bọn họ hiển nhiên là người thân của thân phận Hoắc Nhung.
Hoắc Triệu Uyên lạnh nhạt nhìn hắn: "Dù sao ngươi cũng có tuổi rồi, nếu có thời gian rảnh rỗi nhọc lòng những chuyện này, chi bằng đặt tâm tư vào chuyện thành gia lập nghiệp. Bắt đầu từ ngày mai, nếu có người gửi thiếp mời cho ta, ngươi hãy đi thay ta."
"..." Hoắc Tứ Tượng trợn trừng mắt, vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi.
Đại nhân muốn mai mối cho hắn sao?!
Vội vàng câm miệng lăn ra ngoài.
Hắn sợ nếu mình tiếp tục lắm miệng thì khi bước ra ngoài không phải là mai mối mà là lập tức bái đường.
Hoắc Tứ Tượng thu hồi tâm tư, lập tức đi làm chính sự, trong ngày hôm đó phái người bí mật lẻn vào thôn Thạch Đầu, tìm rất nhiều thôn dân tra hỏi kỹ càng.
Sau khi điều tra mới hiện1 những gì mình biết quả nhiên chỉ là chút tin tức bề ngoài.
Trong mấy tháng vừa qua, không chỉ có năm, sáu người chết đuối ở hồ này mà đến tận chín người!
Nghe nói người đầu tiên do uống say nên trượt chân té xuống hồ rồi chết đuối, sau đó chuyện lạ liên tục xảy ra, gần như bất cứ ai đi qua đó một mình đều bị hồ nước nuốt chửng. Vì vậy, bây giờ các thôn dân đều nhắm vào người nhà của hán tử say rượu kia, cho rằng sau khi chết đuối, hắn ta đã hóa thành quỷ nước và ám cả thôn.
Tóm lại, có hơi tà ma.
Tuy trưởng thôn rất sợ hãi nhưng ông ta càng sợ bên trên giận chó đánh mèo hơn, cho nên đã báo cáo số lượng người chết ít hơn thực tế ba, bốn người, thậm chí còn lén mời bán tiên đến "làm phép" để diệt trừ tà ma.
Bởi vì hiện giờ không còn ai dám đi ngang qua hồ nước này một mình nên ngay cả bản thân trưởng thôn cũng không dám chắc chắn rốt cuộc tà ma đã bị tiêu diệt hay chưa, đương nhiên chỉ biết nghĩ theo chiều hướng tốt.
"Quỷ nước? Tà ma?" Hoắc Triệu Uyên bật cười lạnh lùng.
Đúng là càng ngày càng hoang đường.
Từ nhỏ, hắn đã nghe nói đến không ít chuyện hoang đường như thế này, nhưng cũng đã nhiều lần chứng minh được những thứ đó đều là giả.
"Viện cớ mà thôi, ngày mai phái người vây cái hồ đó lại. Ngoài ra, trưởng thôn của thôn này quá ngoan cố và ngu ngốc, tìm một người đọc sách biết chữ, hiểu chuyện, có lễ nghĩa, biết tra án..."
E rằng không xử lý được án oan nên mới lấy tà ma làm cớ nhỉ?
Thôn này đúng là kém xa thôn Hạnh Hoa.
Trưởng thôn kiêm lý chính của thôn Hạnh Hoa mới đúng là người tài đức vẹn toàn.
Hoắc Triệu Uyên bỗng cảm thấy vui mừng, nhất là khi ở kinh thành xuất hiện thêm nhiều chuyện xấu xa, nghĩ đến thôn Hạnh Hoa yên bình thì càng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.