Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 177

Nhưng đã nghĩ tới thôn Hạnh Hoa thì không tự chủ được mà nghĩ đến "vợ đẹp con ngoan" mà Hoắc Tứ Tượng nói, không khỏi cảm thấy hoang đường.

Mà giờ phút này, Tống Anh hoang đường đang lừa nhân sâm tinh như sói xám lừa cô bé quàng khăn đỏ.

"Hà thủ ô... không tính là người nhà của ngươi đúng không? Giúp nương vào rừng bắt một ít mang về... Phi, nương nói nhầm, là đào về... Những cây đã sinh ra linh trí hoặc đã có linh đài thì ta không cần. Có được không?" Tống Anh cười tủm tỉm.

Trong lòng Tống Anh khá hoảng loạn, sợ mình phạm vào điều kiêng kị.

Dù sao đây cũng là nhi tử nhà mình, phải đảm bảo tâm lý của nhi tử được ổn định.

"Chỉ cần hà thủ ô thôi sao? Con có thể tìm được rất nhiều thứ. Nương, thứ này đáng tiền hả? Muốn bán sao?" Nhân sâm tinh không hề quan tâm, nói.

Tống Anh cong môi cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nghe nhân sâm tinh nói xong, giờ phút này, nàng như phát hiện ra con đường làm giàu.

Sao trước đây lại không nghĩ tới chứ?

Trước mắt nàng chính là nhân sâm tinh, quen thuộc với tất cả mọi thứ trong núi, có nhân sâm, linh chi nào mà không tìm thấy được? Tùy tiện hái mấy cây về là nàng phát tài to rồi...

Nhưng rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại.

Làm người thì không thể tham lam như vậy được!

Nàng đường đường là con người mà lại muốn một cây nhân sâm nuôi mình, chẳng lẽ không cần mặt mũi nữa sao?!

Đương nhiên, chỉ cần nhân sâm tinh hái giúp nàng mấy cây hà thủ ô và những thứ linh tinh khác, có lẽ... vẫn được nhỉ?

Tống Anh không ngừng lập đền thờ* cho mình, sau đó nở nụ cười xấu xa đáng khinh: "Chỉ cần hà thủ ô thôi, những thứ khác dễ tìm, ta có thể tự tìm được."

* Lập đền thờ: viết tắt của câu "Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết", ẩn dụ cho việc làm chuyện xấu nhưng lại muốn người khác nghĩ mình là người tốt.

Giờ phút này, trước mặt nàng không chỉ là nhân sâm tinh mà còn là nhi tử trên danh nghĩa của nàng, một đứa nhỏ... chưa đến 6 tuổi!

Muốn "bóc lột" cũng phải có chừng mực, trên trời có thần tiên, có Sổ công đức, nếu nàng làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức, kiếp sau phải đầu thai làm heo thì có hơi thảm.

Nhân sâm tinh nghiêng đầu nhìn nàng.

"Con còn cất mấy cây nhân sâm đấy, người có cần không?" Nhân sâm tinh hỏi.

"..." Tống Anh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nó: "Ngươi... ăn đồng loại à?"

"Không có! Con chỉ thu gom những đồng loại chết thảm mà thôi, có cây khô héo đến chết, có cây bị úng nước rồi chết, còn có cây thì bị dã thú dẫm chết! Con chỉ nhặt xác của chúng nó rồi giữ lại để tưởng niệm thôi! Nhưng dù sao chúng cũng không còn sống, cũng không có ý thức, nếu nương cần thì cứ nói, con có thể tặng cho người. Con người ăn nhân sâm không có gì kỳ lạ cả." Chỉ cần không ăn nhân sâm tinh là được...

Tống Anh thở phào: "Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt!"

"Nhưng nếu đó là... bạn ngươi thì cứ giữ những thi thể đó lại đi, nếu ta cần dùng nhân sâm thì có thể đến hiệu thuốc mua." Tống Anh khách sáo nói.

Tiểu nhân sâm cũng đã nhặt xác cho bạn bè rồi, nếu nàng mở quan tài, mang thi thể đi giải phẫu, thậm chí dùng để ăn hoặc đem bán thì không phải càng vô đạo đức sao?

Nhân sâm tinh thở dài như ông cụ non.

Thật ra những thứ đó cũng không phải bạn bè của nó.

Trên núi Hạnh chỉ có một cây nhân sâm tinh duy nhất là nó, bởi vì quá cô đơn nên sau khi thành tinh, nó đã đi tìm những đồng loại khác, trông coi chúng nó, hy vọng một ngày nào đó những đồng loại này cũng có thể sinh ra ý thức, cho dù tạm thời không thể thành tinh, chỉ cần có thể nói chuyện với nó là được rồi.

Nhưng sự thật là trước giờ chưa từng có cây nhân sâm nào có thể nói chuyện với nó.

Haizz! Nó là linh vật thiên tài, quả thực không phải thứ mà những cây nhân sâm khác có thể sánh được.

Nhân sâm tinh không cần ngủ như hai tên nhóc Tống Đạt kia, vậy nên lúc nửa đêm, nó chui xuống đất, độn thổ quay về núi, giúp Tống Anh tìm hà thủ ô.

Tốc độ của nó cực kì nhanh, cả đi cả về chỉ mất một lát, lúc về rút ra khỏi mặt đất hơn một trăm cân hà thủ ô!

Tống Anh hoảng sợ, vội vàng cất số hà thủ ô này vào nhà kho.

"Nương ơi, đã đủ chưa? Ta có thể tìm thêm rất nhiều, hà thủ ô rất dễ bén rễ nảy mầm, không sinh trưởng khó khăn như nhân sâm bọn ta. Nếu nương cần thì cứ nói, cho dù ngàn cân vạn cân, ta đều có thể tìm được!" Ánh mắt của nhân sâm tinh tinh sáng ngời, nó cảm thấy cuối cùng bản thân mình cũng có chỗ hữu dụng rồi.

Bình Luận (0)
Comment