Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 178

Tống Anh không cần nhiều như vậy.

Nàng chỉ muốn bớt chút việc nên mới bảo nhân sâm tinh đi tìm mà thôi, đương nhiên là nàng biết trên núi có rất nhiều hà thủ ô.

"Ngươi đi hấp thụ ánh trăng đi, chờ ta nấu dầu gội xong sẽ cho ngươi dùng thử trước, bảo đảm giúp tóc ngươi vừa mềm mại vừa thơm tho!" Tống Anh cong môi cười, cực kỳ vui vẻ.

"Đúng rồi nương, trên núi có người á." Nhân sâm tinh đang muốn đến hậu viện chui xuống đất thì đột nhiên nói.

"Người sao?" Tống Anh sửng sốt.

"Đúng vậy, hai người, còn có một con ngựa nữa! Con nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, nói cái gì mà... ra tay, không chờ được nữa gì đó... Đúng rồi, còn nhắc đến nhà chúng ta, nói là... Hoắc gia, đúng rồi, họ nói như vậy đó." Nhân sâm tinh nói tiếp.

Nó không hiểu những việc này lắm, cũng không quan tâm nhiều như vậy. Trong suy nghĩ của nó, cho dù có nguy hiểm thì đã có nương nó ở đây, yêu ma quỷ quái gì cũng không cần phải sợ.

Cho nên sau khi nói lại với Tống Anh, nó lập tức đi ăn đất.

Tống Anh nhíu mày, cảm thấy tối nay không thể ngủ được.

Cô nhi quả phụ đúng là đáng thương, ba ngày hai bữa lại bị người ta để mắt đến.

Nhưng mà...

Không biết lần này là ai. Lý gia kia vẫn chưa thể rời giường được mà nhỉ?

Nửa đêm canh ba, có người trèo tường vào nhà.

Tống Anh không ngủ, nàng khóa kỹ phòng Tống Đạt và Tống Võ lại, tay cầm dao phay, ngồi trong phòng đợi.

Hai tên trộm cẩn thận trèo xuống, liếc mắt một cái đã nhìn thấy con lừa trắng, ánh mắt chúng sáng rực, lấy củ cải đã cực khổ đào trên núi ra.

Đương nhiên, củ cải đã bị tẩm thuốc.

Bọn chúng rất có kinh nghiệm, thủ đoạn gây án thành thạo, chắc chắn sẽ không ra tay khi chưa chuẩn bị trước, cho nên lúc này vô cùng bình tĩnh, cực kỳ tự tin, chỉ nhìn chằm chằm con lừa, thậm chí không định vào nhà.

Vào nhà nguy hiểm biết bao nhiêu chứ? Bắt con lừa này là đủ rồi!

Lúc trước cách xa nên không nhìn rõ, giờ phút này tới gần mới thấy con lừa này quả nhiên là thứ tốt, cũng xem như là con lừa đẹp mắt nhất, đừng nói là 20 lượng, cho dù 25 lượng nói không chừng cũng có người mua!

"Lừa huynh lừa huynh, đi theo bọn ta đi, sau này sẽ được ăn sung mặc sướng." Tên trộm thấp giọng nói một câu, sau đó bắt chước tiếng lừa kêu với Đại Bạch.

Hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khinh miệt mà lừa trắng nhìn bọn chúng.

"Đây là củ cải núi thơm ngon đấy, mau ăn đi chứ?" Hai tên trộm trông mong nhìn con lừa.

Lừa Tiểu Bạch nhìn củ cải dưới chân, ghét bỏ nhấc chân lên đá qua một bên.

Thơm ngon? E rằng con người ngu ngốc này chưa từng được ăn thứ gì ngon lành, chủ nhân nhà nó dành riêng một khoảng đất lớn ở hậu viện để trồng củ cải lớn mọng nước cho nó, những thứ đó mới là đồ ngon!

"Không ăn sao?" Tên trộm sửng sốt: "Con lừa này bị làm sao vậy?"

Sao con vật này lại... kén chọn như vậy chứ? Củ cải núi này ăn rất ngon đấy, lúc bọn chúng ở trong núi còn ăn tận mấy cây!

"Hay là... cứ dắt đi luôn? Dù sao cũng chỉ là súc sinh, có lẽ... sẽ không kêu loạn lên đâu. Chắc chắn là như vậy. Ngươi nhìn nó bây giờ đi, rất ngoan ngoãn..." Một tên trộm khác lên tiếng.

Tống Anh đứng bên cửa sổ như một bóng ma, âm thầm nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Tới thật luôn?

Hơn nữa còn tới để trộm lừa.

Hai người này che mặt, trông có vẻ rất chuyên nghiệp, nhưng hình như có hơi ngốc, vậy mà lại đứng ngay trước chuồng gia súc nhà nàng thương lượng với nhau.

"Dắt đi!" Cuối cùng, tên trộm đó cắn răng quyết định: "Ngươi đi mở cửa, ta dẫn con súc sinh này ra ngoài."

Tên kia lập tức đáp lời, chậm rãi tiến đến gần, mở chốt cửa ra.

Tống Anh cũng không ngăn cản, định đợi đến lúc hai người này ra khỏi cửa sẽ huýt sáo gọi lừa về, đến lúc đó để con lừa kéo bọn chúng chạy khắp thôn, có chạy cũng chạy không thoát.

Chẳng lẽ lừa của nàng không có chút năng lực tự vệ nào sao?

Kiếp trước nàng từng xem trên tivi, chỉ cần huýt sáo một tiếng là ngựa lập tức phi nước đại đến, cảm thấy vô cùng hâm mộ. Chính vì vậy sau khi mua lừa, nàng đã huýt sáo với Đại Bạch nhà nàng mấy tiếng, cũng có chút tác dụng.

Thế nhưng Tống Anh đã tính sai.

Bởi vì ngay khi tên trộm kia tháo dây cương trên người Đại Bạch ra, Đại Bạch đã lập tức nhấc chân lừa lên.

Bình Luận (0)
Comment