Chân lừa tung ra, đá văng tên trộm bay ra xa ba thước.
"Bịch" một tiếng rồi nện xuống đất, hắn ta suýt nữa không thở nổi, chỉ cảm thấy phần bụng bị đá trúng vô cùng đau đớn, không cựa quậy nổi!
Dây thừng buộc Đại Bạch đã được tháo ra, lúc này Đại Bạch hoàn toàn có thể tự do hoạt động.
Đại Bạch đi ra khỏi chuồng.
"Ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau tới kéo ta dậy!" Tên trộm bị ngã vội vàng hô lên với đồng bọn. Người nọ mới mở cửa ra, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy nên sợ ngây người, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức chạy đến kéo người huynh đệ dưới đất lên.
Thế nhưng chỉ vừa mới cúi người xuống đã cảm thấy sau lưng bị một lực mạnh tác động, chỉ trong nháy mắt đã đè lên lục phủ ngũ tạng của hắn ta, cơ thể hắn ta cũng không chịu được mà đổ xuống.
Lại "bịch!" thêm một tiếng nữa.
Tống Anh cau mày.
Cũng vô cùng sửng sốt.
Sau đó, nàng nhìn thấy chân lừa của Đại Bạch giẫm lên cơ thể đang chồng lên nhau của hai người kia, cái miệng lớn của nó cong lên tạo thành một đường cong vô cùng khoa trương và kỳ quái: "Ha ha ha... Ha ha ha..."
"..." Tống Anh đóng cửa sổ lại, không muốn nhìn tiếp nữa.
Quá quỷ dị!
Đại Hoàng đã gáy báo hiệu trời sáng liên tục hai ngày, hiển nhiên nó thật sự nghe hiểu lời nàng nói, thậm chí còn ngoan ngoãn làm việc.
Tuy rằng tương đối thần kỳ, nhưng dù sao Đại Hoàng cũng do nàng nuôi lớn, từ một con gà con bé tí toàn thân lông vàng mượt đến bây giờ đã mọc mào đỏ tươi, ra lông cứng cáp, mặc dù cánh chưa cứng cáp lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra mấy phần uy vũ, hùng tráng. Nàng chứng kiến nó lớn lên từng chút một, cho dù nó có hơi thông minh thì nàng cũng không cảm thấy quá đột ngột.
Nhưng bây giờ thì khác, con lừa Đại Bạch mới nuôi chưa được mấy ngày, vậy mà lại biết cười!
Nó biết cười!
Bây giờ đã hơn nửa đêm, chuyện này còn rùng rợn hơn cả phim kinh dị!
Đương nhiên là lừa biết cười, kiếp trước nàng từng xem qua rất nhiều video hài hước, những con lừa đó còn cười khoa trương hơn cả Đại Bạch nhà nàng đấy, nhưng video không nói với nàng rằng lừa còn biết đánh người mà?!
Cảnh tượng bây giờ giống như một võ giả kiêu ngạo đến cực điểm, ngạo nghễ ngửa mặt lên trời cười to sau khi đánh thắng một trận chiến!
Tống Anh hít thở sâu hai lần.
Bình tĩnh lại.
Mỗi ngày nàng đều cho gà vịt trong nhà ăn cây cỏ được tưới linh thủy, mục đích chính không phải để chúng nó thành tinh mà là ăn loại cây cỏ này sẽ giúp gà vịt khỏe mạnh hơn.
Con gà mái già nhà nàng do Lý gia bồi thường vốn đã bắt đầu già đi, nhưng bây giờ mỗi ngày đều có thể đẻ ít nhất một cái trứng, màu lông trông cũng bóng mượt hơn trước rất nhiều. Gà vịt nhà nàng đều như vậy, đều khỏe mạnh hơn nhà khác rất nhiều. Trong nhà nông dân thường có vài con gà, vịt bị bệnh, thông thường cũng không nuôi quá nhiều, còn mấy con nhà nàng vẫn luôn vô cùng khỏe mạnh.
Vì vậy, để nâng cao chất lượng vật nuôi, nàng sẽ tốn thêm chút tâm tư.
Sau khi mua Đại Bạch, đương nhiên cũng không phân biệt đối xử.
Mỗi ngày ngoài cây cỏ tươi, rơm rạ và bã đậu nành bình thường, nàng còn cho nó ăn thêm một cây củ cải lớn được tưới bằng linh thủy...
Lúc Đại Bạch mới được mua về vẫn xem như bình thường, cho nên... hẳn là do tác dụng của củ cải lớn.
Nhưng cũng chỉ có thể nói rằng con lừa này vốn dĩ đã thông minh, củ cải lại giúp nó càng thông minh hơn?
Tống Anh rất tò mò, thịt lừa thông minh sau khi nướng lên có ăn ngon hơn hay không? Đáng tiếc, nàng không thể nào chứng thực được chuyện này. Dù sao cũng là lừa biết cười, nàng ăn không nổi...
May mà lừa nhà nàng chạy nhanh, còn biết bắt trộm, nếu không thì nàng thật sự sẽ tổn thất rất lớn...
Tống Anh cũng không thể cứ ở mãi trong phòng không đi ra, dù sao cũng phải xử lý hai tên trộm này mới được.