Tống Anh hơi đau đầu, định mở cửa đi tìm lý chính và thôn dân tuần tra trong thôn, nhưng vừa bước chân ra khỏi phòng thì...
Có một cái đầu từ ngoài cửa ló vào.
Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, có sáu người đi vào. Những người này mặc trang phục giống nhau, bên hông đeo đại đao, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là người của quan nha.
"Các ngươi... tới bắt trộm sao?" Tống Anh nhíu mày, cảm thấy rất kỳ lạ.
Có phải những người này tới hơi nhanh rồi không?
Chẳng lẽ hai tên này không chỉ là trộm bình thường mà là bọn cường đạo độc ác? Cho nên quan binh mới phải canh chừng, chờ bọn chúng lộ mặt?!
Tống Anh tự tưởng tượng ra lịch sử phạm tội của bọn chúng.
"Đã làm phiền rồi, ta đã chờ ở đây ba ngày, biết tối nay bọn chúng ra tay nên đã bố trí mai phục bên ngoài. Bây giờ hai tên này lẻn vào nhà dân để trộm cắp, chứng cứ vô cùng xác thực, ta đến đưa người về." Người dẫn đầu giải thích ngắn gọn, sau đó muốn đưa hai tên nằm dưới đất đi.
Nhưng có hơi khó xử.
Bởi vì hai tên này vẫn đang bị đè dưới chân lừa.
Vừa nhìn đã biết hai tên trộm này bị lừa đá ngã, vì vậy con lừa này không hề dễ chọc. Súc sinh không hiểu chuyện, lỡ như nó kích động, bọn họ cũng không tiện dùng đao làm tổn hại tài sản của người ta.
Đương nhiên, nếu là bá tánh bình thường thì không sao, quan trọng là...
Cũng không biết vị này có địa vị gì mà Huyện thái gia của bọn họ nói rằng bên trên cố ý phái người tới, báo phải bắt được bọn trộm ẩn nấp quanh nhà Tống tiểu thư!
Sau khi Huyện thái gia biết tin đã kiểm tra thân phận của Tống tiểu thư suốt đêm, thế mới biết được cha nương ruột của vị Tống tiểu thư này dường như cũng không đơn giản, nàng mới chỉ trở về quê quán của Tống gia mấy tháng trước thôi.
Còn về trước đó bị điều đi đâu... Ông ta làm Huyện thái gia, vậy mà không thể điều tra ra?!
Có thể thấy bọn họ rất có địa vị!
Nhất định phải chiếu cố!
"Có thể nhờ cô nương kéo con lừa này ra không?" Bộ khoái hơi khách khí nói.
"Đại Bạch... nhấc chân lên đi?" Tống Anh cũng hơi chột dạ.
Nếu Đại Bạch không nghe lời thì sẽ rất xấu hổ.
Nhưng dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Đại Bạch thu chân về, sau đó cực kỳ ngoan ngoãn đi vào chuồng! Vẫn chưa hết, nó còn nhìn về phía dây thừng, thở phì phò mấy hơi...
Tống Anh dường như hiểu ý nó, tiến lên buộc dây thừng lại.
Quả nhiên khi bất động, trông Đại Bạch không khác gì con lừa bình thường, dường như tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Tống Anh hơi hoảng hốt, cười gượng hai tiếng với mấy người ở đây: "Con lừa này... rất thông minh, nhất định là chủ nhân trước đây của nó biết cách dạy dỗ, vận khí của ta thật tốt..."
"Đúng là... lừa, lừa tốt!" Bộ khoái cũng hơi xấu hổ: "Vậy ta... xin phép cáo lui."
Đã hơn nửa đêm, bọn họ cũng không thể ở lại đây lâu.
Bọn họ lập tức đưa hai tên trộm đi.
Hai tên trộm kia đều bị đá đến mức nôn mửa, nhưng lúc này trong lòng lại càng khó chịu hơn.
Quá xui xẻo!
Cực cực khổ khổ thuê ngựa, đuổi theo con lừa tới đây thì mệt mỏi muốn chết, hai đêm trước ở trên núi không dám xuống, đêm nay xuống núi, không ngờ chẳng những không trộm được lừa mà còn bị lừa đá!
Nếu không phải quan binh tới kịp lúc, hai người bọn chúng bây giờ vẫn còn nằm dưới chân lừa đấy!
Mất mặt thật!
Lão tổ tông trên trời cũng hổ thẹn!
...
Nửa đêm, Lý Tiến Bảo bị trận cãi vã của cha nương làm ồn nên không ngủ được, vừa mới bước ra cửa hít thở một hơi thì nhìn thấy có mấy nam nhân từ trong nhà Tống Anh đi ra.
Lén lút đi đường vòng rời đi.
Hắn ta cũng không nhìn rõ, chỉ thấy có ít nhất bảy, tám người tụ tập thành một đám, dù chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra tất cả bọn họ đều là nam nhân.
Cơn giận đột nhiên bùng lên.
Tống Anh dám lén lút qua lại với nam nhân!