Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 181

Lý Tiến Bảo trước đây coi thường Tống Anh, cảm thấy nàng không phải con cháu ruột của Tống gia, cũng không có chỗ dựa, dung mạo cũng bị huỷ, nhưng hiện giờ hắn ta không còn nghĩ như vậy nữa.

Hắn ta lớn hơn Tống Anh mấy tháng, mấy năm nay đã bàn chuyện hôn sự không ít lần nhưng tất cả đều không thành, nhất là lần cuối cùng còn bị người ta từ hôn, truyền ra tin tức cơ thể có bệnh.

Hắn ta biết, e rằng tức phụ sau này của hắn ta sẽ không quá tốt.

Hoặc là cô nương lỡ thì tính tình không tốt không ai muốn cưới, hoặc là người lớn lên xấu xí đến mức khiến người khác chướng mắt, thậm chí là người vừa nghèo vừa xấu vừa lười vừa ngốc, tóm lại, e rằng mọi cô nương trong sạch đều coi thường hắn ta.

Hơn nữa, sức khỏe của cha hắn ta không tốt, bây giờ vẫn không xuống giường được, vẫn luôn nằm trên giường dưỡng thương, dựa vào tình hình hiện nay, không biết còn phải tĩnh dưỡng đến bao giờ, thậm chí gần đây bệnh ho của cha ngày càng nghiêm trọng hơn, mỗi ngày đều không rời ấm sắc thuốc.

Chi tiêu không ít.

Nương hắn ta có tiếng xấu, phàm là người thương yêu khuê nữ đều không đành lòng gả khuê nữ qua, sợ sẽ bị bà ta tra tấn.

Huống chi sau khi phân gia, Lý gia còn phải phụng dưỡng lão thái thái. Hiện giờ trong nhà chỉ dựa vào vài mẫu đất, trong tay nãi nãi hắn ta có một ít bạc, nhưng bấy nhiêu đó sao có thể đủ để mua thuốc và chi tiêu trong nhà?

Tóm lại, hắn ta xong đời rồi.

Vậy nên, gần đây hắn ta cảm thấy vòng đi vòng lại vẫn quay về chỗ cũ, trời cao đã định, e rằng đời này hắn ta chỉ có thể cưới Tống Anh xấu xí này mà thôi.

Tống Anh vô tài vô mạo, còn có nhi tử, nhưng may mà trong tay có công thức bí mật, có bạc, có nhà, thậm chí còn có hai mươi mốt mẫu đất!

Miễn cưỡng vừa đủ bù đắp khuyết điểm của nàng.

Lại không ngờ, vậy mà nữ nhân này lại là loại thủy tính dương hoa*!

* Thủy tính dương hoa: chỉ nữ giới tác phong tùy tiện, lẳng lơ, không chung thủy

Lý Tiến Bảo nghiến răng nghiến lợi, vừa thất vọng vừa tức giận!

Hắn ta có thể chấp nhận chuyện Tống Anh từng xuất giá, dù sao người nọ cũng đã chết rồi, hai người cũng chưa động phòng. Hắn ta có thể chấp nhận chuyện Tống Anh có nhi tử, dù sao nhi tử cũng là nhặt được...

Nhưng hắn ta không thể chấp nhận được chuyện cơ thể Tống Anh không sạch sẽ!

Không canh mộ cho Hoắc Nhung cho tốt mà lại đi câu tam đáp tứ!

Thật sự đáng khinh!

Càng hận không thể lập tức đi đến đó trừng phạt nàng thật nặng!

Nhưng lý trí nói với hắn ta rằng hắn ta không thể làm được gì, thậm chí trước đó hắn ta bảo tiểu tử Ngưu Sơn Sơn kia dạy dỗ Hoắc Lâm một chút cũng không thành công.

Hoắc Lâm vẫn còn khỏe mạnh, thậm chí có thể chạy nhảy nô đùa thoải mái, mấy ngày nay vui chơi khắp thôn, kéo rất nhiều hài tử cùng đến chơi chung.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt, bởi vì bọn nhỏ ở cùng nhau sẽ chơi đùa, chơi nhiều tự nhiên sẽ trở thành bằng hữu, bọn nhỏ có quan hệ tốt với nhau thì người lớn các nhà cũng sẽ lui tới nhiều hơn, càng về sau, Tống Anh sẽ không còn cô đơn lẻ loi một mình nữa.

Hơn nữa, từ chỗ Giang Tử Thương, hắn ta biết được hiện giờ Tống Tuân lên trấn không phải để làm công mà là để đi học.

Hắn ta biết Tống Tuân học rất giỏi.

Khi còn nhỏ, hắn ta, Giang Tử Thương và Tống Tuân học cùng một trường tư thục, thậm chí còn học cùng lớp.

Khi đó phu tử nói Tống Tuân thông minh, học hành khắc khổ, cũng hiểu chuyện, còn nói chỉ cần hắn kiên định học hành, đừng nói là đồng sinh, cho dù là tú tài cũng có thể thi đậu!

Tống Tuân nghỉ học năm mười hai tuổi, nhưng lúc ấy phu tử đã có ý định để Tống Tuân thử sức vào năm sau!

Lúc ấy, Tống Hiển tố cáo sai sự thật với lão gia tử Tống gia, nói Tống Tuân gây chuyện ở trường tư thục, không quý mến đồng môn, phẩm hạnh tồi tệ. Tống lão gia tử vốn dĩ cũng không tin, hắn ta và Giang Tử Thương phải âm thầm giúp sức mới có thể khiến lão gia tử Tống gia tin lời Tống Hiển nói, ngừng việc học của Tống Tuân.

Nếu không phải như thế, có lẽ bây giờ Tống Tuân đã thật sự là đồng sinh, thậm chí là tú tài!

Bây giờ chỉ mới qua năm năm, hắn ta cảm thấy Tống Tuân vẫn có hy vọng thi đậu. Dù sao thì mấy năm nay, Tống Tuân dường như không hề lơ là việc học, tuy hàng ngày phải đi làm công nhưng chủ yếu là chép sách lấy tiền. Mặc dù hắn thường sao chép những sách học vỡ lòng bình thường, nhưng nghe Giang Tử Thương vẫn luôn chú ý đến Tống Tuân nói, mỗi khi Tống Tuân chép sách xong sẽ mượn những quyển sách khác ở hiệu sách, có quan hệ vô cùng tốt với lão bản hiệu sách...

Nếu Tống Tuân thi đậu…

Bình Luận (0)
Comment