Lý Tiến Bảo thực sự không dám nghĩ tới.
Cho dù chỉ là đồng sinh thì địa vị trong thôn cũng sẽ không quá thấp. Hắn ta cũng biết Tống Tuân là người thương muội muội, đến khi hắn có tiền đồ, chắc chắn hắn sẽ không để muội muội mình phải sống khổ sở.
Lý Tiến Bảo cắn răng nhìn chằm chằm về hướng Hoắc gia.
Dứt khoát ra quyết định: Hắn ta phải cưới Tống Anh!
Nhất định phải cưới được nàng!
Chỉ cần cưới được Tống Anh, tất cả của hồi môn của Tống Anh đều sẽ thuộc về Lý gia hắn ta. Hoắc Lâm còn nhỏ, rất nhiều trẻ nhỏ chết yểu, qua ba, bốn năm đổ bệnh nặng một trận cũng rất bình thường. Thậm chí, nếu có cơ hội, hắn ta cũng có thể khiến Hoắc Lâm không sống nổi qua năm sau!
Đến khi hắn ta trở thành muội phu của Tống Tuân, cho dù Tống Tuân có nhìn hắn ta không vừa mắt thì vì hạnh phúc của muội muội cũng sẽ khách khí với hắn ta mấy phần.
Tống Anh đúng là có hơi xấu xí, nhưng vốn dĩ trước đây cũng không tệ, qua thời gian dài, có lẽ vết sẹo đáng sợ đó sẽ mờ đi một chút.
Cho dù nàng vẫn xấu xí thì cũng không sao, chờ đến khi hắn ta phát đạt nhờ công thức bí mật của Tống Anh, không phải muốn tìm nữ nhân xinh đẹp rất dễ dàng sao?
Chờ sau này hắn ta sống tốt hơn, hắn ta chắc chắn sẽ khiến Tống Anh phải hối hận vì ngày hôm nay đã xem thường hắn ta như thế!
Tống Anh nào biết được giờ phút này có một tên tâm thần hận mình như vậy.
Nàng đang thưởng cho Đại Bạch một cây củ cải lớn.
Cho dù Đại Bạch cười đáng khinh thế nào thì cũng là lừa của nàng, giúp nàng bắt trộm, đương nhiên phải khen ngợi một phen.
Vì tránh cho Đại Bạch và Đại Hoàng quá mức nhàm chán, ngày hôm sau, sau khi ba đứa nhỏ đã đi học, Tống Anh dẫn một lừa một gà lên núi.
Đào thảo dược.
Nàng không biết các loại thảo dược quá quý hiếm, nhưng mấy loại thường dùng thì nàng vẫn biết, hơn nữa còn có kiến thức nguyên chủ học được khi ở hầu phủ hai năm, chắc chắn đủ để điều chế dầu gội mà nàng cần.
Đại Bạch chở mỗi bên một cái sọt.
Đại Hoàng ngồi trên người Đại Bạch.
Hai con vật theo sát sau lưng nàng, trông vô cùng ngoan ngoãn và thông minh.
Các thôn dân nhìn thấy cũng chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua mà thôi, không hề quá ngạc nhiên, động vật thật sự có linh tính, mọi người đã thấy nhiều nên không lạ.
Nhà nào cũng nuôi chó, chúng không chỉ biết nhận chủ mà còn biết trông nhà nữa đấy!
Trước đây trong thôn còn có một con bò già yếu sức vì sợ bị giết mà quỳ xuống như dê con.
Nông dân tiếp xúc với gia súc nhiều, có tình huống gì mà chưa từng gặp chứ?
Tống Anh đi tìm cây bồ kết trước, phần lớn thôn dân cũng biết dùng bồ kết giặt quần áo cho nên thứ này rất thường thấy trên núi và trong thôn, đây cũng là một trong những nguyên liệu chính để làm dầu gội, Tống Anh hái được không ít.
Sau đó đi tìm chút trắc bách diệp, trong thôn có cây dâu tằm, trong núi cũng có thể tìm được một ít cây này, Tống Anh tiện tay hái ít lá dâu và cỏ mực.
Không phải không thể cho gừng vào dầu gội, Tống Anh cân nhắc, cho vào một chút có lẽ cũng không ảnh hưởng đến mùi hương.
Ngoài ra, những thứ như mè đen, hoàng liên, hạt sơn trà, đương quy, lô hội… cũng có thể cho vào, chỉ là tác dụng của mỗi thứ khác nhau, Tống Anh không có ý định thêm vào thứ gì quá phức tạp. Kiếp trước nàng từng tự làm dầu gội nhưng cũng chỉ xuất phát từ tò mò mà thôi, thế nên bây giờ nàng vẫn dựa theo công thức điều chế mà mình biết.
Để dầu gội có mùi dễ chịu hơn, Tống Anh quyết định cho thêm nước nấu từ hoa tươi và nhân sâm vào.
Hái cả một ngày, những thứ cần cũng đã gom đủ.
Sau khi về nhà, Tống Anh lập tức bắt tay vào làm.
Cho lượng bồ kết và bồ hòn bằng nhau, mấy thứ còn lại đều là nguyên liệu phụ, dùng khá ít. Ngoài ra, các loại dược liệu cần phải ngâm đủ lâu, nếu không sẽ không thể nấu chín và không phát huy được tác dụng, nhất là bồ kết, tốt nhất là xay nhỏ rồi nấu lên.
Trong nhà có cối xay, Tống Anh chặt bồ kết thành miếng nhỏ rồi cho vào cối, sau đó giao cho Đại Bạch xoay cối.