Tống Đạt hành động mau lẹ, lập tức gội sạch đầu, nhưng mà thứ kia có thể tạo rất nhiều bọt trắng khiến hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Hai đứa nhỏ còn lại cũng tò mò dùng thử, đến khi gội xong, ba đứa nhỏ đều cảm thấy hơi khó tin.
"Nhị tỷ tỷ, thứ này thơm thơm, sau khi gội xong cũng rất thoải mái, dùng tốt hơn tro bếp nhiều!" Tống Đạt rất ngạc nhiên, nếu lần nào cũng có thể dùng thứ này gội đầu thì tốt rồi!
Tống Anh đưa tay sờ tóc tiểu nhân sâm, sau khi nó biến thành hình người, bộ rễ của nó chính là mái tóc, không khác biệt mấy so với tóc người, lúc này đã được dầu gội gội sạch sẽ, sờ lên vô cùng mềm mượt.
Mùi hương này thực ra cũng không thơm lắm, nhất là khi so với đủ loại dầu gội ở kiếp trước thì kém xa, nhưng hoàn cảnh đặc thù, không thể yêu cầu quá cao, dầu gội này mang hương thơm thanh mát thoang thoảng đã xem như không tệ rồi.
Nàng đã dồn hết của cải vào công thức điều chế dầu gội và bình sứ, phải xem bây giờ có thể kiếm lại được hay không.
Nàng định bán 50 văn một bình dầu gội bình thường.
Nàng dùng nồi to để nấu dầu gội, bởi vì lúc trước làm bánh ú nên trong nhà có khá nhiều bếp lò, tổng cộng có năm cái to và một cái nhỏ. Lúc nãy nấu dầu gội đã dùng hết tất cả số nguyên liệu mà nàng mua về và hái được.
Lượng dầu gội nấu ra không nhiều không ít, mỗi loại hai trăm bình và còn dư lại một ít.
Loại dầu gội có chứa nhân sâm cũng không cho nhiều vào trong một bình, dựa theo kinh nghiệm kiếp trước của nàng thì chỉ khoảng 250ml, còn loại không có nước nhân sâm đựng bằng bình gốm thì nhiều hơn một chút.
Tất cả dược liệu cộng lại nặng hơn một trăm cân hơn, lúc đầu nấu đổ vào lượng nước gấp khoảng mười lần, đương nhiên sau đó nước bốc hơi đi, dầu gội ngày càng cô đặc, cho nên thành quả cuối cùng chỉ có bấy nhiêu.
Nhưng Tống Anh đã rất hài lòng rồi.
Nàng chỉ cần bỏ tiền mua bồ hòn và bình đựng.
Những thứ khác đều có thể đào trên núi.
Dầu gội bình thường định giá 50 văn một bình, dầu gội nhân sâm nàng định sẽ bán giá 100 văn, nhắm đến đối tượng khách hàng khác nhau.
Theo tính toán của nàng, lợi nhuận thuần của số dầu gội này có thể lên tới hơn 24 lượng. Lợi nhuận này có vẻ cực kỳ cao nhưng thực ra là bởi vì có nhân sâm tinh giúp đỡ, thậm chí đến khi vào đông, mọi chi phí đều tăng lên, dược liệu cũng chỉ có thể đến hiệu thuốc mua, đến lúc đó, lợi nhuận sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Hơn nữa, nàng còn không phải kiếm nước nhân sâm.
"Nhị tỷ, mấy thứ này sẽ có người mua sao? Trước giờ, người ở chỗ chúng ta chưa từng dùng thử..." Tống Võ vô cùng lo lắng hỏi.
Bởi vì chưa bao giờ dùng thử, cho nên...
Hẳn là không dễ bán nhỉ?
Tống Anh gật gật đầu: "Ngày mai ta lên trấn tìm cửa hàng son phấn gửi bán."
Chắc chắn tốt hơn nàng tự bán một mình nhiều.
Những cửa hàng đó đều có khách quen, sau khi giới thiệu một phen thì không khó bán ra ngoài. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào chính nàng, một gương mặt không thể để lộ ra ngoài, ai dám tùy tiện mua, tùy tiện dùng?
Huống chi, thứ này còn không rẻ.
Thế nhưng Tống Anh không biết nhiều về các cửa hàng son phấn trên trấn. Cửa hàng son phấn lại không nổi tiếng đến mức ai ai cũng biết như tửu lầu, cho nên hỏi thăm trên phố hẳn cũng không ổn.
Ngẫm nghĩ lại, Tống Anh quyết định về Tống gia hỏi Tiểu Diêu thị.
Đừng thấy Tiểu Diêu thị cả ngày ở riết trong thôn mà nhầm lẫn, trên thực tế, nàng ta biết không ít chuyện trên trấn.
Tuy tứ thúc Tống Mãn Sơn hơi cẩu thả nhưng lại rất biết dỗ dành nữ nhân, mỗi lần về nhà đều sẽ mang về không ít thứ tốt cho Tiểu Diêu thị, cả Tống gia chỉ có mình Tiểu Diêu thị mỗi ngày đều thoa phấn trên mặt, cắm trâm bạc trên đầu.
Nói đến trâm bạc, Tống Anh cảm thấy bản thân mình không đủ hiếu thảo. Lúc trước kiếm được nhiều bạc như vậy cũng không hiếu kính cha nương được chút nào, đảo mắt đã bị nàng tiêu hết sạch.
Vì vậy, bây giờ Tống Anh định cải thiện chất lượng cuộc sống của cha nương một chút.