Tự chế dầu gội, trước hết phải cho người trong nhà dùng.
Phần còn dư lại, Tống Anh đưa hết cho Nguyễn thị.
Lại cố ý chọn hai bình từ hai trăm bình dầu gội nhân sâm đưa cho Tiểu Diêu thị, những phòng khác, bao gồm cả lão thái thái, mỗi người được một bình.
Không phải nàng hào phóng mà là làm vãn bối, không thể thiếu việc thăm hỏi, hiếu kính trưởng bối.
Nếu dầu gội của nàng bán chạy, đương nhiên các thôn dân sẽ hỏi người của Tống gia xem dầu gội này có hiệu quả như thế nào, nếu nữ nhân Tống gia không ai có thể trả lời được thì sẽ khiến người Tống gia mất mặt.
Không đợi Tiểu Diêu thị kịp hỏi công dụng của thứ này, hai tiểu tử Tống Đạt và Tống Võ cũng đã quay về.
"Tứ thẩm, thứ này tốt lắm đấy! Người sờ tóc ta xem, có phải cực kỳ mềm cực kỳ mượt không? Còn có mùi thơm nữa! Nếu người dùng, đến khi Tứ thúc trở về nhất định sẽ cực kỳ thích! Ngửi mãi không thôi!" Tống Đạt nói vớ nói vẩn.
"Tiểu tử ngươi đúng là không biết xấu hổ!" Tiểu Diêu thị lập tức đỏ mặt.
Đừng thấy Tiểu Diêu thị bình thường chỉ mong mấy trục lý cãi nhau ầm ĩ, vừa nhắc tới Tống Mãn Sơn, nàng ta lập tức biến thành một con thỏ con.
Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm hai cái bình sứ tinh xảo, vừa nhìn đã thấy thích: "Nào cần các ngươi nhiều lời chứ? Đồ Nhị Nha đưa chắc chắn sẽ không tệ."
Chất nữ này của nàng ta chính là người từng thấy việc đời đấy!
Đáng tiếc chính là lúc Nhị chất nữ rời đi năm đó, nàng ta chỉ mới gả đến hai năm, không ở chung với nha đầu này nhiều lắm.
Cho nên, tình cảm rất bình thường.
Không ngờ hôm nay có thứ tốt này còn có thể nhớ đến nàng ta, đưa sang một phần.
"Tứ thẩm, không giấu ngươi, ta cũng là có việc muốn nhờ ngươi." Tống Anh vô cùng thẳng thắn.
Gánh nặng trong lòng Tiểu Diêu thị được tháo gỡ, không khỏi nói thầm một tiếng "Khó trách".
"Ngươi nói đi." Tiểu Diêu thị cũng không có vẻ gì là không vui.
Có qua có lại, nàng ta đã nhận thứ này thì xem như đã đồng ý giúp, dù sao bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, sau này không tiện kích động Đại tẩu và Nhị tẩu cãi nhau nữa.
* Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: đã nhận lợi ích từ người khác thì phải nhượng bộ, bao dung người đó
"Ta muốn hỏi Tứ thẩm một chút, mỗi lần Tứ thúc mua son phấn trên trấn cho ngươi là mua của nhà nào? Hiệu quả sau khi dùng như thế nào?" Tống Anh hỏi.
Tiểu Diêu thị ngạc nhiên nhìn nàng: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ta định mang dầu gội này đi bán, lại không biết nên hợp tác với nhà ai cho nên muốn đi nghe ngóng trước một chút, trong lòng cũng tiện có tính toán." Tống Anh giải thích.
"Tứ thúc ngươi... mấy năm nay đúng là mua không ít son phấn cho ta." Tiểu Diêu thị có hơi kiêu ngạo, "Mỗi lần mua đều hỏi ta dùng ra sao, nếu tốt, lần sau hắn sẽ tiếp tục mua của chỗ đó, vậy nên quả thực ta cũng có chút hiểu biết về những cửa hàng đó."
"Chỗ tốt nhất đương nhiên không có nơi nào hơn được Thúy Nhan Trai. Son phấn của nhà này có chất lượng rất tốt, bôi lên mặt cũng khá đều màu, không cần phải thoa phấn quá dày đã tươi tắn hơn hẳn, nhưng mà giá cả thật sự vô cùng đắt. Nhiều năm như vậy, Tứ thúc ngươi cũng chỉ mua một lần vào dịp bọn ta vừa mới thành hôn. Lần đó hắn mua một hộp phấn tốn tận 2 lượng bạc..."
Tống Anh hơi cau mày.
Khi đó Tống gia còn chưa phân gia, Tứ thúc nàng đúng là lớn gan, mua cho tức phụ thứ đắt tiền như vậy.
Nếu bị các phòng khác biết được, vậy chẳng phải sẽ làm ầm lên đến tận trời sao?
Nhưng bây giờ đã phân gia, chuyện xưa đương nhiên không còn quan trọng nữa, cho dù có nhắc tới, Tiểu Diêu thị cũng không sợ, dù sao đồ cũng dùng hết rồi, nàng ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, có bản lĩnh thì đi tìm chứng cứ đi?
"Nghe Tứ thúc các ngươi nói, chưởng quầy của Thúy Nhan Trai không phải ai cũng tiếp đón đâu. Tuy làm ăn rất tốt nhưng hắn ta chỉ tươi cười đón tiếp những người có xuất thân nhà cao cửa rộng thôi. Lúc Tứ thúc ngươi đến mua, vừa nghe giá thì định rời đi, không ngờ bị người ta châm chọc một phen, hắn lại là người sĩ diện nên mới bỏ tiền mua, từ đó về sau không đến đó lần nào nữa."