Thái độ của Tiểu Diêu thị vô cùng nghiêm túc, nàng ta nói tiếp: "Sau đó Tứ thúc ngươi có nói Thúy Nhan Trai này là chi nhánh do kinh thành mở ở đây, là sản nghiệp của gia đình giàu có, đương nhiên có mấy phần kiêu căng."
"Không tính Thúy Nhan Trai thì ta thích nhất là son phấn của Ý Quân Phường. Nhà này là cửa hiệu lâu đời, giá cả thật sự rẻ, nhưng đã lâu chưa có hàng mới. Nghe Tứ thúc các ngươi nói, trước đây nhà này làm ăn tốt nhất, sau khi Thúy Nhan Trai tới thì bị chèn ép nên chỉ có thể dựa vào giá cả để thu hút khách, e rằng cũng không trụ được mấy năm nữa."
"Ngoài nhà này ra thì còn mấy nhà có thể tạm chấp nhận được, nhưng đa phần không có danh tiếng tốt như Ý Quân Phường, cũng không mới lạ như Thúy Nhan Trai." Tiểu Diêu thị nói thêm.
Dù sao Thúy Nhan Trai cũng rất có địa vị, thế nên năm nào cũng cho ra sản phẩm mới, mặc dù giá cả khiến người ta phải than thở nhưng vẫn được rất nhiều nữ nhân tôn sùng.
Nhưng nam nhân nàng ta cũng nói lão bản nhà này không ra gì, những sản phẩm mới được bán ra hình như đều cướp từ nhà người khác.
"Ta cảm thấy... nếu ngươi muốn hợp tác thì tìm Ý Quân Phường sẽ tốt hơn. Ngươi cũng biết Tứ thúc ngươi là người thích ghi thù, đã qua bốn năm rồi, thế nhưng mỗi lần hắn mua phấn nền ở Ý Quân Phường đều phải chạy đến trước cửa Thúy Nhan Trai người ta khen một phen, nhất định phải khiến chưởng quầy của người ta khó chịu trong lòng... Nếu ngươi hợp tác với chủ nhân của Thúy Nhan Trai, vậy... chẳng phải là khiến Tứ thúc ngươi khó chịu trong lòng sao..." Tiểu Diêu thị nói tiếp.
Đối với nàng ta, hết thảy lấy trượng phu làm chủ.
Nếu Nhị Nha mang đồ tới Thúy Nhan Trai bán, bất kể đồ của Nhị Nha tốt đến đâu, nàng ta cũng sẽ không dùng nữa.
Mãn Sơn không vui, nàng ta không vui.
Trước đây, nàng ta không nhìn ra Mãn Sơn đối tốt với chất nữ này, cho nên nàng ta cũng không đối xử đặc biệt với Nhị Nha. Thế nhưng, lần trước lúc trở về, trượng phu đã đứng về phía Nhị Nha, vì vậy...
Nói cách khác, Nhị Nha cũng là người một nhà với nàng ta.
Nếu đã là người một nhà thì phải cùng chung kẻ địch.
Nghĩ như vậy, Tiểu Diêu thị còn hào phóng lấy ra một hộp phấn: "Ngươi nhìn này, đây là lần trước Tứ thúc ngươi mua đấy. Chất lượng cũng không kém hơn Thúy Nhan Trai, giá cả lại rẻ, chỉ đáng tiếc là nhà họ có quá ít chủng loại, cũng chỉ có một màu sắc, một mùi thơm duy nhất này, dùng nhiều sẽ cảm thấy chán mà thôi."
Sao Tống Anh lại không hiểu ý của Tiểu Diêu thị chứ?
Nhưng để kiểm tra rõ ràng, nàng cũng đưa tay sờ thử chất phấn.
Quả thực không tệ, phấn không có hạt, mịn như bụi, mùi hương không gay mũi, vừa nhìn đã biết thật sự là đồ tốt.
Không chỉ vậy, cửa hàng này vẫn luôn bị Thúy Nhan Trai chèn ép mà vẫn có thể bảo đảm chất lượng, chứng minh nhân phẩm của chủ tiệm hẳn là không tệ.
"Tứ thẩm yên tâm, Tứ thúc đủ nghĩa khí với ta, sao ta có thể vì kiếm tiền mà đánh vào mặt hắn chứ? Ngày mai ta sẽ đến Ý Quân Phường thương lượng. Nếu như không được, ta lại tìm cách khác là được." Tống Anh nói.
Nàng đương nhiên sẽ không vì kiếm tiền mà chọc người nhà khó chịu.
Chút xung đột nhỏ có thể tránh thì hãy tránh đi, đã là người nhà, vốn chính là mỗi người nhường nhau một bước, huống chi chuyện này cũng không quá mâu thuẫn với nguyên tắc của nàng.
Tiểu Diêu thị vừa nghe nàng nói vậy thì vui mừng khôn xiết: "Quả nhiên Tứ thúc không uổng công thương ngươi! Lần trước Tứ thúc ngươi còn nhắc đến thuốc trị sẹo trên tỉnh đấy, chờ hắn kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ mua cho ngươi mấy hộp để bôi lên xóa sẹo!"
"Đương nhiên rồi, Nhị Nha của chúng ta cũng không cần quá để ý đến dung mạo. Ngươi vốn dĩ đã trông không tệ, ta thấy bây giờ vết sẹo cũng đã mờ đi rất nhiều, ngày lành còn ở phía sau đấy!" Tâm trạng Tiểu Diêu thị không tệ, vì vậy nàng ta cũng không keo kiệt lời hay.
Tống Anh biết bản thân mình lớn lên xấu xí, cho nên sau khi xuyên đến đây, nàng chưa từng soi gương.
Tóc cũng chỉ tùy tiện vấn lên, cắm một cây trâm vào là xong, cả ngày để mặt mộc, càng không thể nào thoa son đánh phấn.
Giờ phút này bị Tiểu Diêu thị nhắc tới, Tống Anh cũng nhận lấy gương, cẩn thận quan sát.