Tấm gương đồng này cũng không soi rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét trên khuôn mặt.
Vết sẹo trên mặt nàng thật sự đã mờ đi.
Phần sẹo lồi đã biến mất từ lâu, bây giờ chỗ đó đang lên da non màu hồng nhạt, trông cũng không quá đáng sợ.
Tống Anh nghĩ, không biết chuyện này có liên quan đến việc nàng ăn rau được tưới bằng linh thủy mỗi ngày hay không.
Tóm lại, đây là chuyện tốt. Làm gì có nữ tử nào không thích cái đẹp chứ, cho dù là nàng cũng hy vọng dung mạo của mình không đến mức dọa người khác sợ hãi.
Dù sao lúc ra ngoài phải mang mũ có rèm cũng khá phiền toái.
Mấy lời Tiểu Diêu thị vừa nói khiến Tống Anh cảm thấy rất tự tin.
Nàng đi gặp Nguyễn thị.
Nguyễn thị được nàng cho dầu gội thì lập tức gội đầu ngay, sau khi gội xong liên tục vuốt tóc, yêu thích không thôi: "Nha đầu nhà ta đúng là giỏi giang. Thứ con cho nương quả thực rất tốt, ngửi mùi cũng thơm, chỉ là... con cho ta hơi nhiều, lát nữa nhớ mang về một ít. Không phải con nói phải dùng cái này để kiếm tiền sao?"
Bình của Nguyễn thị lớn gấp bốn lần bình sứ bình thường.
"Nương, dầu gội con đưa cho người là dùng bã thảo dược nấu lại lần nữa, tác dụng đương nhiên không bằng những cái để bán, người đừng ghét bỏ là được." Tống Anh nói dối.
Bã thảo dược không thể vứt đi ngay nên nàng giữ lại nấu nước dão*, bảo quản để mình dùng dần, sau này ba đứa nhỏ cũng có thể dùng.
*từ nước thứ hai trở đi gọi là nước dão (hay nước dảo)
Hiệu quả quả thực có khác biệt nhưng hẳn sẽ không kém quá nhiều.
Có điều, nếu sau này vẫn biếu dầu gội cho Tống gia, tất nhiên cũng đưa loại này.
Không phải nàng keo kiệt mà là nàng không thể không đưa thứ gì cho nữ nhân Tống gia. Nếu đưa "hàng thừa" này, Tống gia đương nhiên sẽ nhận, cũng không có áp lực tâm lý, hiệu quả không chênh lệch nhiều, bọn họ cũng không cần đáp lễ thứ gì quá quý giá.
Nếu không, nếu bọn họ biết được mình dùng dầu gội có giá 50 văn, thậm chí 100 văn một bình, người có lương tâm sẽ cảm thấy rất áp lực, kẻ vô lương tâm không chừng còn muốn ra sức chiếm của hời, bảo nàng cũng tặng cho các thân thích khác một lượt.
Hàng thừa thì khác, mỗi lần nấu đều sẽ có một chút, đều tặng cho bọn họ.
Nếu thích dùng thì nàng thường xuyên đưa qua, nếu không thích dùng thì tự bỏ tiền ra mua thứ mình thích.
Cho nên lúc nãy khi mang dầu gội đến các phòng, nàng đều đã nói rõ.
Chỉ riêng lần này đưa loại tốt nhất, là bổn phận nàng nên làm, nhưng sau này thì không có dầu gội tốt như vậy nữa.
Mấy người Đại Diêu thị hoàn toàn không hề tỏ ra bất mãn.
Nhất là khi biết được thứ này có thể kiếm được tiền thì càng không có ý kiến.
Nói rõ ngay từ đầu, sau này đỡ phiền toái.
Giờ phút này, Nguyễn thị đương nhiên sẽ không ghét bỏ.
"Mấy ngày nay con giúp Đại bá nương con trông chừng Đạt ca nhi hả? Có phiền hà gì không? Nếu con không tiện mở miệng thì ta sẽ đi nói với Đại bá nương thay con. Bình thường con đã làm việc đủ mệt rồi, bây giờ còn phải trông thêm hai đứa nhỏ, bận bịu đến mức nào chứ?" Nguyễn thị nói thêm.
"Vẫn ổn ạ, Đạt ca nhi và Võ ca nhi đều khá hiểu chuyện." Tống Anh nói.
"Hiểu chuyện?" Nguyễn thị cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Võ ca nhi đúng là đứa nhỏ hiểu chuyện, lúc ở nhà cũng không được xem trọng, còn nhỏ như vậy đã biết chủ động làm việc để lấy lòng người lớn rồi.
Nhưng còn Đạt ca nhi...
Đó chính là con quỷ nhỏ, trước đây còn đi theo bọn Ngưu Sơn Sơn đánh khuê nữ của bà đấy!
Vậy mà khuê nữ còn nói hắn hiểu chuyện?
Nguyễn thị sờ đầu Tống Anh theo bản năng.
"Chẳng lẽ là Đại bá nương ép con?" Nguyễn thị nghĩ như vậy, trong lòng đau xót: "Có phải Đại bá nương con vẫn còn trách con chuyện Hiển ca nhi không? Cho nên lén gây phiền phức cho con?"
Tống Anh phải cảm thán về trí tưởng tượng của nương nàng, vội vàng nói: "Nương, người đừng nghĩ như vậy, lời con nói hoàn toàn là thật đấy. Nhà con chỉ có mình Lâm ca nhi là trẻ con nên cũng buồn chán, có Đạt ca nhi và Võ ca nhi chơi cùng, nó cũng vui vẻ hơn. Đại bá nương biết con giúp Đạt ca nhi tiến bộ thì rất biết ơn con, mấy ngày trước còn trả lại đồ mà con đã tặng."