Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 189

 

Đại Diêu thị thật sự lo sợ. Từ trước đến nay, bà ta rất sĩ diện, nhưng trong khoảng thời gian này, bà ta luôn cảm thấy hàng xóm đều đang chê cười mình. Vậy nên, bây giờ Tống Anh lại có phương thuốc mới, cho dù Đại phòng bọn họ có ghen tị thì cũng phải tránh đi thật xa, tuyệt đối không thể đụng vào!

"Nương, con không ngốc như ca ca con đâu. Nhị tỷ rất hung dữ, nếu con chọc nàng, có thể nàng sẽ đánh chết con đấy! Còn không bằng ngoan ngoãn nghe lời, nàng còn cho con ăn ngon." Tống Đạt không hề để ý, nói.

"Nhị Nha còn đánh con ư?!" Đại Diêu thị lập tức nhảy dựng lên.

"Đúng vậy đấy. Nhị tỷ tỷ cố tình làm một cái thước, nếu ba người bọn con ham chơi không chịu học bài, nàng sẽ lập tức đánh vào lòng bàn tay." Tống Đạt thuận miệng nói.

Đại Diêu thị vừa nghe thấy vậy thì đau lòng.

Ngay cả bản thân bà ta cũng không nỡ đánh nhi tử bảo bối này của mình dù chỉ một chút.

Nhị Nha cũng dám xuống tay sao?!

Đại Diêu thị nôn nóng trong lòng, đương nhiên muốn tìm Nhị Nha tính sổ, nhưng lại nghe Tống Đạt nói tiếp: "Nhưng mà nương à, Nhị tỷ còn hào phóng hơn cả ca ca và tẩu tử con. Lần trước ca ca từ trên trấn trở về cũng không nỡ mua một cây kẹo hồ lô cho con, nhưng Nhị tỷ tỷ thì khác, mấy hôm trước nàng còn mua bánh hoa quế đấy. Hơn nữa, tuy nàng trông rất hung dữ nhưng sẽ không nổi giận vô cớ, không giống ca ca con, rõ ràng con không trêu chọc gì hắn nhưng hắn cứ lấy con ra để trút giận"

Nghe nhi tử nói vậy, cơn giận của Đại Diêu thị lập tức nghẹn lại.

Trong lòng bà ta không muốn thừa nhận đại nhi tử của mình kém hài tử Nhị phòng.

Nhưng bây giờ tiểu nhi tử đã nói như vậy...

"Đó là bởi vì Đại ca con sống rất khổ sở..." Đại Diêu thị không thể để tiểu nhi tử sinh lòng oán hận với đại nhi tử được, nhanh chóng giải thích cho hắn ta.

Nhưng Tống Đạt cũng là một đứa bé thông minh, vừa nghe Đại Diêu thị nói như thế, hắn lập tức phản bác: "Nương à, Đại ca không hề khổ sở đâu, hắn sống tốt hơn chúng ta nhiều! Lúc trước hắn có nhà trên trấn, bọn Ngưu Sơn Sơn đều rất hâm mộ! Hơn nữa, mỗi tháng người và cha đều sẽ cho ca ca rất nhiều tiền! Chuyện này con cũng biết, các người đừng hòng lừa con!"

Ca ca hắn sống khổ sở sao? Đúng là lạ đời!

Lần trước lúc Đại ca trở về, y phục mà hai phu thê bọn họ mặc còn mới hơn cả y phục nương hắn mặc, trang phục của tẩu tử thậm chí còn có thể so với Tứ thẩm!

Hơn nữa, Đại ca và tẩu tử cả ngày trốn trong phòng ăn đồ ăn ngon. Lúc ấy hắn thèm ăn, nhân lúc Đại ca không ở nhà mà đi vào vơ vét, phát hiện trong phòng có không ít đồ ăn vặt!

Đại ca có tiền, chỉ là không nỡ tiêu cho hắn mà thôi!

Tống Đạt lý lẽ hùng hồn, hiển nhiên không muốn nghe nương mình nói tốt cho Đại ca.

Đại Diêu thị đau xót trong lòng, càng oán hận Bùi thị hơn. Trước đây lúc chưa có tức phụ nhi, tình cảm của hai huynh đệ không tệ, còn bây giờ thì sao? Trong lòng Hiển ca nhi nào có nghĩ đến đệ đệ, nếu không, sao Đạt ca nhi lại nghĩ như vậy chứ?!

Tống Đạt ở nhà, tuy kể khổ một phen nhưng cũng nói không ít lời hay về Tống Anh.

Sáng sớm hôm sau, Đại Diêu thị còn bảo Tống Đạt đưa quần áo cho nàng.

"Nương ta nói lần trước đã hứa sẽ may quần áo cho Nhị tỷ tỷ, bây giờ đã may xong rồi. Nhị tỷ tỷ mặc thử xem, nếu không vừa thì nương ta có thể sửa lại!" Tống Đạt đặt đồ xuống, nói xong những gì cần nói thì vui vẻ đi học cùng hai đứa nhỏ khác.

Tống Anh ngạc nhiên nhìn quần áo.

Nhưng nàng cũng không khách khí, thản nhiên nhận lấy.

Nàng đối xử với Tống Đạt không tệ, đồ dùng và thức ăn nước uống đều giống với Hoắc Lâm. Đại Diêu thị may cho nàng một bộ quần áo làm quà đáp lễ cũng là chuyện nên làm.

Còn có Tiêu thị, mặc dù hơi keo kiệt nhưng cũng hiểu việc có qua có lại, bảo Tống Võ tặng cho nàng một đôi giày, mang vào rất vừa chân.

Tống Anh dứt khoát thay bộ quần áo mới này, dắt lừa ra, buộc xe vào, đi lên trấn.

Bình Luận (0)
Comment