Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 190

Đại Bạch uy phong, dọc đường đi có không ít người đi đường đưa mắt nhìn.

Tống Anh đầu đội mũ có rèm, tay cầm một cái roi nhỏ, đột nhiên cảm thấy bản thân mình cực kỳ giống ẩn sĩ thâm sâu khó lường trong tiểu thuyết võ hiệp.

Trên đường, Tống Anh bắt gặp một đội ngũ "hợp tác" kỳ quái.

Là mấy người của quan phủ dẫn theo mười mấy tăng nhân và đạo sĩ?

Mới sáng sớm đã vội vàng lên đường, trùng hợp đi ngang qua xe lừa của nàng. Tống Anh liếc nhìn, bộ khoái đi đầu chính là người bắt hai tên trộm ở nhà nàng hôm nọ.

Bộ khoái kia cũng nhìn thấy... lừa của nàng.

Nói thật thì con lừa độc đáo như thế thật sự rất khó quên.

Không chỉ toàn thân trắng bóc như bạch mã mà còn vô cùng anh dũng, một con lừa đại chiến với hai tên trộm, khiến bọn trộm... đến tận bây giờ vẫn không cam lòng, cả ngày nói bản thân gặp phải con lừa không tầm thường.

Bộ khoái hơi sửng sốt, sau đó ma xui quỷ khiến chặn xe lừa của Tống Anh lại.

"Quan gia?" Tống Anh nhíu mày.

Bộ khoái kia cũng chỉ nhất thời xúc động mà thôi, lập tức cảm thấy bản thân hơi đường đột, nhưng nhớ đến cảnh tượng đêm đó, bộ khoái lại nói: "Tống cô nương, thật là trùng hợp. Bọn ta... đang định đến thôn Thạch Đầu làm pháp sự, không biết... có thể mượn lừa của cô nương dùng mấy ngày được không?"

Tống Anh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn: "Ta chỉ mới nghe nói đến việc dùng đầu gà máu chó để trừ tà, chưa từng nghe nói đến chuyện dùng máu lừa? Hơn nữa, con lừa này của ta màu trắng, nếu các ngươi muốn tìm lừa chân đen thì ta không giúp được đâu."

"Hiểu lầm, hiểu lầm rồi..." Bộ khoái vội vàng nói, "Cô nương có điều không biết, ngày đó, sau khi bị bắt, hai tên trộm kia luôn miệng nói con lừa này của cô nương không tầm thường, cho nên ta mới nghĩ có thể nó có chút tác dụng..."

Hắn cũng cảm thấy bản thân mình thật sự l.ỗ m.ãng, nhưng dù sao cũng đã chặn người ta lại, mở miệng cũng không mất gì.

Huống chi, tăng nhân, đạo sĩ có chút tiếng tăm ở huyện Lễ đều bị bọn họ mời đến hết rồi, có thêm một con lừa cũng đảm bảo hơn!

Tống Anh cứ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.

Bộ khoái này trông cũng không giống người không chịu nói lý lẽ như vậy, sao lại đưa ra yêu cầu này chứ?

"Quan gia, ta lên trấn có chút chuyện, thế nên e rằng không thể giúp ngài được..." Tống Anh quyết định từ chối.

Tuy rằng nàng cũng rất tò mò chuyện của thôn Thạch Đầu, nhưng lỡ như đối phương thật sự muốn lấy máu của con lừa này thì phải làm sao? Con lừa này do nàng tốn tận 17 lượng để mua, hơn nữa còn chăm sóc cẩn thận, cho ăn củ cải trắng nhiều ngày như vậy...

Chạy còn nhanh hơn cả ngựa, lừa tốt như thế chỉ có thể gặp chứ không thể cầu!

Bộ khoái cũng không cưỡng cầu, thở dài: "Là ta ngu ngốc... Mời cô nương đi trước."

Dứt lời, lập tức bước qua một bên nhường đường.

Thấy bộ khoái này nghiêm túc như thế, trong số các tăng nhân, đạo sĩ có hai người trông hơi bất an, nhân lúc đang dừng lại, chủ động tiến lên nói: "Quan gia, ta... thật ra cũng không có đạo hạnh gì, đều là bá tánh nghe nhầm rồi đồn bậy, có lẽ không có bản lĩnh... hàng yêu trừ ma..."

"Đúng vậy, ta cũng vậy... Tháng trước ta không cẩn thận phá giới, còn đang định hoàn tục đấy..."

Bộ khoái kia nghe vậy, nhất thời hơi tức giận: "Mời các ngươi đến làm pháp sự mà các ngươi không muốn ư!? Đừng quên các ngươi đều đã nhận tiền rồi đấy!"

"Đúng là đã nhận tiền... nhưng bọn ta có thể trả lại cho các ngươi… Hơn nữa, lúc các ngươi đến tìm bọn ta cũng không nói là vì chuyện của thôn Thạch Đầu... Không giấu ngài, bọn ta cũng có biết chuyện của thôn Thạch Đầu. Có người đã đến đó làm pháp sự một lần, đạo sĩ ấy còn mất mạng đấy..."

Tống Anh lắng tai nghe.

Yêu ma quỷ quái ư?

Thế giới này huyền huyễn như vậy sao?

Vậy mà còn hại chết người, quả thực nghe vô cùng đáng sợ.

"Bọn họ đang nói gì vậy? Thôn Thạch Đầu làm sao thế?" Bên cạnh có người qua đường không nhịn được mà lên tiếng.

"Chuyện này đúng là rất kỳ quái... Các ngươi vẫn chưa biết sao? Thôn Thạch Đầu liên tục có mười hai người chết, chỉ trong hai, ba ngày mà có tới ba người chết đấy!"

Bình Luận (0)
Comment